Chương 16 - Người Con Gái Bị Đuổi Khỏi Nhà

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

16

“Không…” Bà bỗng kích động, máy theo dõi vang lên cảnh báo chói tai, “Con… phải… hứa…”

Y tá vội chạy vào, liếc tôi đầy trách móc: “Bệnh nhân không thể kích động!”

Tôi lùi sang một bên, nhìn y tá tiêm thuốc an thần. Đôi mắt bà dần khép lại, nhưng môi vẫn không ngừng mấp máy, tựa hồ đang rủa xả điều gì.

Bước ra khỏi ICU, Hứa Nhã Văn vội vàng tiến tới: “Mẹ nói gì với em thế?”

“Không có gì, toàn là mê sảng.” Tôi thản nhiên đáp, rồi chợt nghĩ ra: “Chị, trong nhà còn đồ đạc quan trọng nào của mẹ không? Có cần mang đến bệnh viện không?”

“À, đúng rồi!” Mắt Hứa Nhã Văn sáng lên, “Ảnh cũ và trang sức của mẹ… để chị đi lấy.”

“Để em đi.” Tôi chủ động đề nghị, “Chị ở lại trông mẹ.”

Hứa Nhã Văn do dự một lát rồi gật đầu: “Cũng được… Chìa khóa ở trong túi chị.”

Khi cô ta lục tìm chìa khóa, tôi liếc thấy màn hình điện thoại lóe sáng: “Di chúc đã được xác nhận, có thể thực thi bất cứ lúc nào. — Trương luật sư.”

Nhận chìa khóa, tôi lập tức nhắn cho Chu Tự Bạch: Đến nhà mẹ tìm bằng chứng về di chúc.”

“Cẩn thận, đừng hành động một mình.” Anh đáp, “Tôi sẽ để Trình Duyệt liên lạc với cô.”

Nửa giờ sau, tôi đứng trước cửa nhà mẹ, ngón tay run run. Ở kiếp trước, kể từ khi bị đuổi ra đường, tôi chưa từng bước chân vào đây lần nào. Âm thanh chìa khóa tra vào ổ vang giòn tan, tựa như đang mở ra cánh cửa ký ức.

Bên trong hầu như không thay đổi, chỉ thêm mấy thiết bị y tế. Tôi đi thẳng vào phòng mẹ, bắt đầu lục soát cẩn thận.

Ngăn kéo đầu giường là thuốc men và album ảnh, tủ quần áo đầy áo váy xếp ngay ngắn, bàn trang điểm đặt vài hộp trang sức–không thấy bóng dáng di chúc đâu cả.

Đúng lúc tôi định từ bỏ, ánh mắt lại rơi xuống một chiếc rương da cũ kỹ dưới gầm giường của mẹ.

Đời trước tôi chưa từng thấy cái rương này.

Khó nhọc kéo ra, phát hiện trên đó còn treo một cái khóa nhỏ.

“Cần giúp không?” Một giọng nữ vang lên từ phía sau, làm tôi giật mình suýt kêu thành tiếng.

Quay đầu lại, thấy một người phụ nữ tóc ngắn gọn gàng đứng ở cửa, vết sẹo trên lông mày trái nổi rõ dưới ánh nắng — đó là Trình Duyệt.

“Chị vào đây bằng cách nào?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Chu Tự Bạch đưa chìa khóa cho tôi, nói là cô có thể cần một nhân chứng.” Cô lắc lắc chiếc máy ghi hình thực thi pháp luật trong tay, “Tiếp tục đi, tôi là luật sư, có thể làm chứng việc lục soát hợp pháp.”

Có người chuyên nghiệp ở đây, tôi bạo dạn hơn nhiều.

Ổ khóa quá cũ, chỉ cần mạnh tay kéo là bật ra.

Bên trong xếp ngay ngắn vài xấp tài liệu, trên cùng là một tờ công chứng — “Di chúc”.

Tay tôi không kìm được mà run lên.

Lật trang đầu tiên, nội dung giống hệt bản sao Chu Tự Bạch đưa tôi: hai căn nhà chia cho Hứa Nhã Văn và Hứa Chí Viễn, hai mươi vạn tiền gửi chia đôi, còn tôi chỉ được một câu — “Thanh Di đã có khả năng tự lập, không cần thừa kế.”

“Bản di chúc này chỉ có một người làm chứng, không phù hợp quy định pháp luật.” Trình Duyệt bình tĩnh chỉ ra, “Hơn nữa chữ ký cũng có vấn đề.”

Tiếp tục lục tìm, tôi thấy ở đáy rương có một cuốn sổ tiết kiệm, số dư là năm mươi vạn, chứ không phải hai mươi vạn như trong di chúc.

Ngoài ra còn có bản ghi chép gốc về giám định tinh thần, kết luận: “Chứng sa sút trí tuệ mức trung bình, kiến nghị hạn chế năng lực hành vi dân sự” — hoàn toàn khác với bản đã nộp cho phòng công chứng.

“Chứng cứ quá rõ ràng.” Trình Duyệt chụp lại toàn bộ, “Những thứ này đủ để bác bỏ hiệu lực di chúc trước tòa.”

Tôi thở phào, cuối cùng cũng nắm trong tay bằng chứng phản lại bất công đời trước.

Đang sắp xếp tài liệu thì điện thoại reo, là Hứa Chí Viễn:

“Chị hai! Mẹ tỉnh rồi, cứ gọi tên chị mãi!”

Tôi và Trình Duyệt nhìn nhau.

“Tôi về ngay.” Tôi ngắn gọn đáp, rồi nói với cô: “Có thể phiền chị giữ giúp chứng cứ này không?”

“Đương nhiên.” Cô cẩn thận cất đi, “Cần tôi đi bệnh viện cùng không?”

“Không cần, tôi lo được.”

Trở lại bệnh viện, Hứa Chí Viễn đang sốt ruột đi qua đi lại ngoài ICU, không thấy bóng dáng Hứa Nhã Văn.

“Chị cả đâu?” Tôi hỏi.

“Nói là có việc gấp về nhà rồi.” Ánh mắt Hứa Chí Viễn lóe lên, “Chị hai, vừa nãy mẹ nói… nói muốn để căn nhà cũ cho em…”

Tôi bật cười lạnh, chắc Hứa Nhã Văn vội về tìm di chúc rồi.

Tiếc là cô ta đến muộn một bước.

Mặc đồ cách ly vào ICU lần nữa, tình trạng của mẹ đã tệ hơn trước.

Thấy tôi, đôi mắt vẩn đục lóe lên một tia ánh sáng lạ lùng.

“Thanh… Di…” Bà thều thào, “Chăm… sóc…”

“Mẹ, mẹ muốn nói gì?” Tôi cúi sát xuống, lòng chẳng còn gợn sóng.

“Đồng… ý… mẹ…” Bà gắng gượng đưa tay, nắm lấy tay áo tôi, “Đừng… tranh…”

Tôi lặng lẽ nhìn bà, trong đầu thoáng qua cảnh đời trước lúc lâm chung:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)