Chương 2 - Người Con Gái Bị Đổ Lỗi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mỗi lần Trình Mộ Ngôn tới lấy bánh, anh đều cố ý tìm lý do giữ tôi lại, chỉ để nói với tôi thêm vài câu, hoặc lén đưa cho tôi một món đồ nhỏ xinh anh săn được từ nước ngoài, chỉ để làm tôi vui.

Cái gọi là đơn hàng mười lăm vạn kia, căn bản không phải để cung cấp bữa sáng cho công ty nào cả — chỉ là tiền tiêu vặt mà anh nghĩ cách gửi cho tôi.

Tôi quay sang nhìn anh trai mình — người từng thề sẽ mãi mãi bảo vệ tôi — nghiêm giọng hỏi từng chữ một:

“Anh, vợ anh trước mặt bao nhiêu người, bịa chuyện bôi nhọ em, anh cũng chỉ đứng nhìn vậy thôi à?”

Giang Y Na lườm một cái như dao cắt, anh tôi lập tức chột dạ, né tránh ánh mắt tôi, lẩm bẩm:

“Cảnh Di à, chị dâu em cũng chỉ vì tính thẳng thắn thôi…”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con gái con lứa ra ngoài cũng nên giữ gìn chút, biết tự trọng tự ái chứ.”

Tim tôi chìm thẳng xuống đáy vực.

Tôi biết anh tôi luôn sợ vợ, nhưng không ngờ anh lại mù quáng đến mức chẳng phân biệt được đúng sai nữa.

Thấy anh tôi cũng về phe mình, Giang Y Na càng thêm đắc ý, giọng the thé vang khắp tiệm:

“Mọi người nghe rõ chưa, không phải tôi vu oan cho nó! Ngay cả anh ruột nó còn thấy nó không đứng đắn!”

“Nhà họ Tạ đúng là xui xẻo, nuôi phải con rắn độc như vậy! Ăn chực uống chực nhà chúng tôi ba năm trời, giờ còn quay ra cắn ngược, làm mất cả nguồn thu của cửa tiệm!”

Dưới ánh nhìn săm soi của mọi người, tôi chỉ thấy nhục nhã vô cùng.

Trình Mộ Ngôn theo đuổi tôi suốt hơn nửa năm, mãi đến tháng trước tôi mới nhận lời.

Tôi biết giữa chúng tôi có sự chênh lệch rất lớn, nên vốn định đợi đến khi tình cảm thật sự ổn định mới nói cho gia đình biết.

Nhưng hôm nay, nếu tôi không nói rõ ràng, những lời dơ bẩn mà chị dâu gán cho tôi sẽ mãi không thể rửa sạch.

Tôi hít sâu một hơi, dùng giọng rõ ràng để tất cả mọi người đều nghe thấy:

“Tôi và Trình Mộ Ngôn là người yêu. Là anh ấy theo đuổi tôi trước.”

Cả quán bánh bao bỗng im phăng phắc, ai nấy đều nhìn tôi bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ điên.

Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua rồi lập tức vang lên một tràng cười ầm ĩ.

Giang Y Na cười đến chảy cả nước mắt, chỉ tay vào tôi, cười khúc khích không ngừng:

“Tạ Cảnh Di, cô nghèo đến phát điên rồi à? Mơ cái giấc mơ hoang đường gì thế hả!”

“Người thừa kế Tập đoàn Trình thị, doanh nhân trẻ quyền lực nhất Bắc Kinh, lại đi thích một con nhà quê như cô? Nói dối cũng phải biết lựa lời chứ!”

“Đúng rồi đấy, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”

“Tôi thấy nó thèm đàn ông đến phát điên rồi thì có!”

Vô số lời lẽ bẩn thỉu, độc địa, như thủy triều dội về phía tôi, không ngừng trút xuống.

Giang Y Na lau nước mắt vì cười quá mức, nhìn tôi đầy khiêu khích:

“Cô nói cô với thiếu gia Trình đang yêu nhau? Được thôi, cô lấy bằng chứng ra đây! Nếu cô thật sự là bạn gái của thiếu gia Trình, tôi — Giang Y Na — quỳ xuống xin lỗi cô ngay tại chỗ!”

Cô ta nhìn tôi với vẻ chắc như đinh đóng cột.

Mà đúng thật, tôi chẳng có gì để chứng minh.

Lần đầu Trình Mộ Ngôn tỏ tình, tôi còn tưởng đó chỉ là trò đùa ác ý của bọn con nhà giàu, nên rất cảnh giác, thậm chí chặn hết mọi phương thức liên lạc của anh.

Suốt nửa năm anh theo đuổi tôi, chúng tôi chỉ giao tiếp trong những cuộc “tình cờ gặp gỡ” mà anh cố ý sắp đặt.

Ngay cả khi đã nhận lời yêu nhau được một tháng, phần lớn thời gian của tôi vẫn dành cho quán bánh bao.

Tôi và anh ấy chưa từng chính thức hẹn hò, không có ảnh chụp chung ngọt ngào, đến cả tin nhắn cũng bị tôi xóa định kỳ vì chiếc điện thoại thường xuyên bị giật lag.

Nhưng… lẽ ra tôi không cần phải là người tự chứng minh điều đó.

Tôi nhìn sang anh trai, ánh mắt cầu cứu.

Thế nhưng khi bắt gặp vẻ mặt thờ ơ, như chẳng hề liên quan của anh, hốc mắt tôi lập tức đỏ hoe.

“Tin thì tin, không tin thì thôi.”

Tôi ném lại một câu, không muốn dây dưa thêm với đám người này, quay người bỏ đi.

Giang Y Na lại lao đến chắn trước mặt tôi, bước chân hung hăng như thể tôi là tội phạm:

“Chột dạ rồi à? Muốn chạy dễ thế sao!”

“Cô khiến nhà tôi mất đơn hàng mười lăm vạn, thì phải chịu trách nhiệm đến cùng! Mau quỳ xuống xin lỗi thiếu gia Trình, cầu xin người ta tiếp tục hợp tác!”

“Tại sao tôi phải làm vậy? Tôi làm không công ba năm trời, không lấy một xu tiền lương. Chuyện mất đơn hàng không có bằng chứng là do tôi, tại sao bắt tôi gánh trách nhiệm?”

Tôi tức đến mức không chịu nổi, vung tay gạt phắt cánh tay đang chắn ngang trước ngực mình.

Rõ ràng tôi không dùng nhiều sức, nhưng Giang Y Na lại lập tức ngã lăn ra đất một cách thô bỉ, rồi bắt đầu gào khóc ăn vạ:

“Ối giời ơi! Nó đánh người rồi! Em chồng đánh chị dâu này! Ông trời ơi có còn pháp luật nữa không!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)