Chương 2696 - tôi đưa mọi người tới nơi an toàn - Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
Thanh kiếm giáng xuống vai của Tô Quảng. Sức mạnh bao trùm cơ thể ông ta.Với một người bình thường như ông ta thì căn bản chẳng còn sức mà nhích nổi chân nữa. Ông ta cứng đứng im đó, nhìn thanh kiếm lao về phía mình.
“ÁI", Trương Tinh Vũ hét lớn.
Tô Nhu thất thần. Lế nào...tất cả bọn họ sẽ chết ở đây sao?Ba người họ cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc. Một bóng hình đáp xuống ngay trước mặt họ, đưa một tay lên, năm ngón tay hướng về phía thanh kiếm.
Thanh kiếm lập tức khựng lại. Nó đã bị người vừa xuất hiện kẹp chặt, không thể nhúc nhích.
Ba người Tô Nhu sững sờ. Tô Nhu cũng phải nín thở. Cô cảm giác có gì đó rất quen thuộc và rồi đột nhiên hét lớn: “Lâm Chính”.
“Tô Nhu, cô không sao chứ”, Lâm Chính quay lại, thế nhưng đập vào mắt họ là khuôn mặt của thần y Lâm.
Lâm Chính vội quay về nên chưa kịp đổi lại hình dạng. Tô Nhu giật mình. Là thần y Lâm à?Thế nhưng tại sao...bóng lưng lại giống Lâm Chính nhu vậy?
“Chết đi”, lúc này, người của Thiên Ma Đạo ở phía trước lại phát lực, nhấc con dao lên định chém vào bàn tay của Lâm Chính.
Lâm Chính giơ tay trái, chộp chặt lưỡi kiếm và bẻ mạnh.
Cạch...Thanh kiếm gấy ngay tức khắc. Lâm Chính chộp lấy đoạn kiếm gấy, đâm về phía người của Thiên Ma Đạo.
Hự! Người này run rẩy, hai tay buông thõng xuống. Hắn cúi đầu, nhìn phần kiếm gấy đâm xuyên †im mình.
Lâm Chính buông tay ra. Đối phương mềm nhũữn người, chết ngay tại chỗ.
“Giết người rồi”, người đi đường thấy vậy vừa kêu toáng lên vừa bỏ chạy.
Tô Quảng, Trương Tinh Vũ cũng sợ tới mất hồn. Tô Nhu vẫn còn may. Dù sao thì người này cũng đã định giết chết cả nhà cô, nên cô hận lắm.
“Tô Nhu, mọi người không sao chứ?”, Lâm Chính vội quay lại hỏi.
“Chúng tôi vẫn ổn. Thần y Lâm, tay của anh... vẫn đang chảy máu kìa...", Tô Nhu nói.
“Không sao, mọi người đi theo tôi, tôi đưa mọi người tới nơi an toàn”, Lâm Chính trầm giọng, lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Từ Thiên.
Tô Nhu không sao, Lâm Chính như trút được gánh nặng. Lúc này, Thái Thương Long và Cực Lạc Kiếm Quân cũng đã có mặt.
Thấy Lâm Chính vội vàng chạy tới cứu Tô Nhu, ông ta hừ giọng: “Vì một người con gái mà hoảng loạn như thế, nhóc, xem ra cảnh giới của cậu cũng không hề cao nhỉ".
“Nhân sinh quan của tôi và ông không giống nhau. Tôi trân quý những người bên cạnh mình. Còn ông thì không, vì vậy cuộc đời ông chỉ toàn sự tiếc nuối”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.
“ÁI", Trương Tinh Vũ hét lớn.
Tô Nhu thất thần. Lế nào...tất cả bọn họ sẽ chết ở đây sao?Ba người họ cảm thấy tuyệt vọng. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc. Một bóng hình đáp xuống ngay trước mặt họ, đưa một tay lên, năm ngón tay hướng về phía thanh kiếm.
Thanh kiếm lập tức khựng lại. Nó đã bị người vừa xuất hiện kẹp chặt, không thể nhúc nhích.
Ba người Tô Nhu sững sờ. Tô Nhu cũng phải nín thở. Cô cảm giác có gì đó rất quen thuộc và rồi đột nhiên hét lớn: “Lâm Chính”.
“Tô Nhu, cô không sao chứ”, Lâm Chính quay lại, thế nhưng đập vào mắt họ là khuôn mặt của thần y Lâm.
Lâm Chính vội quay về nên chưa kịp đổi lại hình dạng. Tô Nhu giật mình. Là thần y Lâm à?Thế nhưng tại sao...bóng lưng lại giống Lâm Chính nhu vậy?
“Chết đi”, lúc này, người của Thiên Ma Đạo ở phía trước lại phát lực, nhấc con dao lên định chém vào bàn tay của Lâm Chính.
Lâm Chính giơ tay trái, chộp chặt lưỡi kiếm và bẻ mạnh.
Cạch...Thanh kiếm gấy ngay tức khắc. Lâm Chính chộp lấy đoạn kiếm gấy, đâm về phía người của Thiên Ma Đạo.
Hự! Người này run rẩy, hai tay buông thõng xuống. Hắn cúi đầu, nhìn phần kiếm gấy đâm xuyên †im mình.
Lâm Chính buông tay ra. Đối phương mềm nhũữn người, chết ngay tại chỗ.
“Giết người rồi”, người đi đường thấy vậy vừa kêu toáng lên vừa bỏ chạy.
Tô Quảng, Trương Tinh Vũ cũng sợ tới mất hồn. Tô Nhu vẫn còn may. Dù sao thì người này cũng đã định giết chết cả nhà cô, nên cô hận lắm.
“Tô Nhu, mọi người không sao chứ?”, Lâm Chính vội quay lại hỏi.
“Chúng tôi vẫn ổn. Thần y Lâm, tay của anh... vẫn đang chảy máu kìa...", Tô Nhu nói.
“Không sao, mọi người đi theo tôi, tôi đưa mọi người tới nơi an toàn”, Lâm Chính trầm giọng, lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Từ Thiên.
Tô Nhu không sao, Lâm Chính như trút được gánh nặng. Lúc này, Thái Thương Long và Cực Lạc Kiếm Quân cũng đã có mặt.
Thấy Lâm Chính vội vàng chạy tới cứu Tô Nhu, ông ta hừ giọng: “Vì một người con gái mà hoảng loạn như thế, nhóc, xem ra cảnh giới của cậu cũng không hề cao nhỉ".
“Nhân sinh quan của tôi và ông không giống nhau. Tôi trân quý những người bên cạnh mình. Còn ông thì không, vì vậy cuộc đời ông chỉ toàn sự tiếc nuối”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại.