Chương 2563 - Bá Lực Quân trong truyền thuyết mạnh tới mức nào - Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Đúng là không biết điều”, Giang Thiên Hưng hừ giọng.

Thiên Diệp cũng nghĩ như vậy. Đúng lúc này, đám đông không còn lao lên nữa mà dừng lại nhìn người nằm dưới đất. 

Thiên Diệp cảm thấy có gì đó không ổn...

Lúc này một tiếng nói lạnh lùng vang lên: “Được lắm Tử Huyền Thiên...dám làm hại đệ tử của tôi”.

Ngay sau đó một luồng khí tức ập tới. 

Nghe thấy giọng nói này, tất cả đề bàng hoàng. Hóa ra đám thanh niên này không phải tới để đoạt Thái Vũ Lệnh.

Mà mục đích thật sự của họ là kiếm cớ. Họ kiếm cớ để có thể ra tay với Tử Huyền Thiên không chút kiêng dè.

Thiên Diệp chột dạ. Thực ra ông ta có cân nhắc tới điểm này, nhưng không nghĩ rằng có ai lại to gan tới mức dám dùng thủ đoạn này với Tử Huyền Thiên.

Vụt...Luồng khí tức ập tới. Sau đó là một người đàn ông để tóc dài với cơ thể vạm vỡ xuất hiện.

“Bái kiến sư tôn”, đám thanh niên ở xung quanh lập tức chắp tay hành lẽ.

Thiên Diệp thấy vậy thì khẽ tái mặt: “Bá Lực Quân”.

“Thiên Diệp, Ý của ông là gì? Tại sao vô duyên vô cớ ông lại đánh đệ tử của tôi”, người đàn ông tên

Bá Lực Quân chất vấn với vẻ tức giận.

“Bá Lực Quân, hà tất phải giả bộ như thế? Mục: đích của ông là gì chẳng lẽ tôi lại không biết. Chẳng qua là ông lợi dụng đệ tử của mình khiêu khích rồi làm ra vẻ bị hại thôi”, Thiên Diệp lạnh giọng. Ông ta biết dù giờ có nói gì thì đối phương cũng sẽ không tha cho ông ta nên nói thẳng luôn.

“Nếu đã vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Đưa Thái Vũ Lệnh cho tôi. Như vậy, tôi sẽ thả các người rời đi. Còn không hôm nay, e rằng các người sẽ không bước vào nổi Tử Huyền Thiên đâu”, Bá Lực. Quân thản nhiên nói.

“Vậy à? Tôi muốn xem xem Bá Lực Quân trong truyền thuyết mạnh tới mức nào nào", Thiên Diệp giận lắm, bất luận thế nào thì ông ta cũng phải chiến đấu với Bá Lực Quân.

Một khi hai thế lực cùng ra tay thì đương nhiên là trời long đất lở. Tô Nhu cảm thấy sợ hãi. Lâm Chính mở cửa xe, kéo cô về phía sau. Sức công phá mà hai người này gây ra không phải thứ mà một người thường có thể chịu đựng được.

Lâm Chính và Tô Nhu lùi ra xa hàng trắm mét vẫn còn cảm thấy được sức rung. Bọn họ vừa đi khỏi thì đám thanh niên lập tức để ý thấy và lao về phía họ: “Định chạy à? Không đơn giản như vậy đâu”.