Chương 2510 - bản thân là một y võ phi phàm - Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần
"Hoang đường! Đúng là hoang đường!".
Hình Thư Trường là người đầu tiên không nhịn được, chỉ tay vào Tử Nghĩa và Tử Hằng, ngoạc miệng chửi bới: "Hai lão già chó chết này! Phản bội Huyền Thanh Các thì chớ, còn giở giọng mê hoặc mọi người! Đúng là không thể tha thứ! Bố! Bố đừng tin lời bọn họ! Mau giết thần y Lâm rồi xử lý hai lão già chó chết này đi! Cho bọn họ biết những kẻ ăn cây táo rào cây sung phản bội Huyền Thanh Các chúng ta sẽ có kết cục gì".
"Thư Trường! Đừng giận quá mất khôn!". Chí Tôn Huyền Thanh Các bình thản nói. "Nhưng bố..."
"Đừng nói nữa, bố sẽ xử lý!".
Chí Tôn Huyền Thanh Các mặt không cảm xúc nói: "Về thực lực của người này... Tử Nghĩa, Tử Hãng, tôi giao đấu với cậu ta xong đã biết, cậu ta không hề cao siêu như các ông miêu tả. Tôi đang nghĩ liệu có phải các ông bị cậu ta chuốc thuốc, mê hoặc tâm trí rồi không? Tôi nghe Thánh Y Giả giả nói người này y thuật cao siêu, các ông lại không biết y thuật, nếu đối phương dùng thuốc mê hoặc, khiến hai ông điên đảo thần hồn thì cũng có khả năng".
“Chí Tôn!". Hai người cuống lên.
Nhưng Chí Tôn Huyền Thanh Các không thèm nghe nữa.
"Hai ông không phải nói gì cả, chờ tôi xé xác người này xong sẽ trị tội hai ông".
Dứt lời, Chí Tôn Huyền Thanh Các lại xông về phía Lâm Chính.
Sát khí bùng nổi
Cả người ông ta như một thanh kiếm sắc, tiếu ngạo thương khung!
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính vẫn thản nhiên, bình tĩnh lấy châm bạc ra, đâm vào người.
Trong chớp mắt, cơ thể gầy yếu của anh bắt đầu trở nên đầy đặn nở nang, khí mạch vốn khô cạn lại được khí ý cuồn cuộn lấp đầy. Vô cùng vững chắc, vô cùng hùng hậu!
"Cái gì?".
Hình Thư Trường là người đầu tiên không nhịn được, chỉ tay vào Tử Nghĩa và Tử Hằng, ngoạc miệng chửi bới: "Hai lão già chó chết này! Phản bội Huyền Thanh Các thì chớ, còn giở giọng mê hoặc mọi người! Đúng là không thể tha thứ! Bố! Bố đừng tin lời bọn họ! Mau giết thần y Lâm rồi xử lý hai lão già chó chết này đi! Cho bọn họ biết những kẻ ăn cây táo rào cây sung phản bội Huyền Thanh Các chúng ta sẽ có kết cục gì".
"Thư Trường! Đừng giận quá mất khôn!". Chí Tôn Huyền Thanh Các bình thản nói. "Nhưng bố..."
"Đừng nói nữa, bố sẽ xử lý!".
Chí Tôn Huyền Thanh Các mặt không cảm xúc nói: "Về thực lực của người này... Tử Nghĩa, Tử Hãng, tôi giao đấu với cậu ta xong đã biết, cậu ta không hề cao siêu như các ông miêu tả. Tôi đang nghĩ liệu có phải các ông bị cậu ta chuốc thuốc, mê hoặc tâm trí rồi không? Tôi nghe Thánh Y Giả giả nói người này y thuật cao siêu, các ông lại không biết y thuật, nếu đối phương dùng thuốc mê hoặc, khiến hai ông điên đảo thần hồn thì cũng có khả năng".
“Chí Tôn!". Hai người cuống lên.
Nhưng Chí Tôn Huyền Thanh Các không thèm nghe nữa.
"Hai ông không phải nói gì cả, chờ tôi xé xác người này xong sẽ trị tội hai ông".
Dứt lời, Chí Tôn Huyền Thanh Các lại xông về phía Lâm Chính.
Sát khí bùng nổi
Cả người ông ta như một thanh kiếm sắc, tiếu ngạo thương khung!
Nhưng vẻ mặt Lâm Chính vẫn thản nhiên, bình tĩnh lấy châm bạc ra, đâm vào người.
Trong chớp mắt, cơ thể gầy yếu của anh bắt đầu trở nên đầy đặn nở nang, khí mạch vốn khô cạn lại được khí ý cuồn cuộn lấp đầy. Vô cùng vững chắc, vô cùng hùng hậu!
"Cái gì?".