
Một giấc tỉnh dậy, tôi xuyên không về những năm 80, thành một “quân thê bị bỏ lại”, còn là một bà mẹ vừa sinh con, chẳng ai ngó ngàng, số khổ tận cùng.
Ngực đau tức như có hai tảng đá đè lên, đủ sữa nuôi cả đám trẻ trong làng, thế mà cái “nhà cách mạng nhí” trong lòng tôi lại ngủ say đến chảy cả nước dãi.
Bà Trương hàng xóm đứng ngoài cười nhạo tôi vô dụng, ngay cả con mình cũng không nuôi nổi.
Tôi liếc mắt qua phía sau lưng bà ta, nơi một gã đàn ông đang lén nhìn, trong lòng chỉ thấy buồn cười.
Cái “phúc khí” này, bà có muốn không?
Đúng lúc tôi đau đến hoa mắt thì ngoài cửa vang lên một giọng nam trầm thấp:
“Lâm Vãn Ý, mở cửa.”
m thanh này… chẳng phải là ông chồng quân nhân lạnh như băng, đang ở tận nghìn dặm xa, vừa lập công hạng nhì của tôi sao?
“Khụ… khụ…”
Cơn đau nhói nơi ngực như hàng ngàn cây kim châm, khiến tôi hít mạnh một hơi lạnh.
Nhìn xuống đứa nhỏ trong tay đang ngủ say sưa, trong lòng vừa thương vừa giận.
Tôi là Lâm Vãn Ý.
Ba ngày trước còn là một dân công sở cày cuốc ba ngày ba đêm không chợp mắt vì dự án, ai ngờ trượt chân ngã cầu thang, mở mắt ra đã xuyên thành nữ phụ xui xẻo trong tiểu thuyết niên đại.
Nguyên chủ cũng tên Lâm Vãn Ý, một cô gái thành phố mới theo chồng về doanh trại.
Chồng cô là Cố Ngôn Thâm, một doanh trưởng lạnh mặt, chiến công hiển hách.
Bình luận