Chương 1 - Người Chồng Mất Trí Nhớ
Buổi sáng tỉnh dậy, tôi theo bản năng chui vào lòng người đàn ông bên cạnh:
“Chồng ơi, ôm em đi.”
Anh ấy lại toàn thân cứng đờ: “Cô Thẩm, xin tự trọng.”
Lúc này tôi mới sực nhớ, Tạ Nam Trầm đã mất trí nhớ.
Anh quên mất chuyện chúng tôi đã kết hôn ba năm rồi.
Khi đang thấy buồn lòng, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện một hàng chữ bình luận:
【Nam phụ còn giả vờ gì nữa, trướng lều cao thế mà không tự biết à?】
【Cười chết, ai chẳng biết anh vì muốn kết hôn với nữ chính mà tốn bao nhiêu công sức?】
【Rõ ràng thầm yêu nữ chính bao nhiêu năm, giờ còn không chịu mở miệng!】
【Mong nữ chính dạy cho tên giả vờ chết tiệt này một bài học.】
Tôi hoàn hồn lại, mỉm cười với Tạ Nam Trầm:
“Xin lỗi, gọi nhầm người rồi.”
1
Vẻ mặt Tạ Nam Trầm thoáng ngẩn ra.
“Ý em là gì?”
Tôi cúi người, rút ra một bản hợp đồng từ ngăn tủ đầu giường.
Trên đó viết rõ trong thời gian liên hôn, hai bên không can thiệp vào chuyện của nhau.
Tất cả các điều khoản đều chỉ ra một sự thật:
Chúng tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Anh cầm hợp đồng, không nói lời nào, sắc mặt tối sầm.
“Cho dù anh mất trí nhớ, cũng không ảnh hưởng gì. Chúng ta đúng là chẳng thân thiết gì.”
Nói xong tôi dứt khoát xuống giường rời đi.
【Không thân à? Thế tối nào hai người cũng đang làm chuyện căm ghét à?】
【Không thân thật, chỉ là cái kiểu quan hệ hôn nhau đến tróc môi thôi mà.】
【Cười xỉu, nam phụ đã lấy điện thoại tra tìm ‘ông chồng khác’ của vợ rồi.】
…
Những dòng bình luận ấy khiến má tôi nóng bừng.
Tôi và Tạ Nam Trầm là kiểu kết hôn trước, yêu sau.
Ba năm trước, tôi vừa chia tay thanh mai trúc mã, hoàn toàn thất vọng với tình yêu.
Người nhà bảo tôi thử kết hôn sắp đặt, tôi đồng ý.
Tạ Nam Trầm là người phù hợp nhất.
Anh chủ động đề nghị ba điều giao ước, cam kết tuyệt đối không can thiệp vào đời sống cá nhân của tôi.
Cuộc hôn nhân đôi bên cùng có lợi, không có gì là không ổn.
Sau khi kết hôn, anh cũng rất tôn trọng ý muốn của tôi.
Hai năm đầu, chúng tôi ngủ riêng phòng.
Cho đến một lần đi công tác, gặp động đất, trán tôi bị đá vụn rơi trúng.
Lúc tỉnh lại trong bệnh viện, Tạ Nam Trầm nắm chặt tay tôi không buông, trong đôi mắt mệt mỏi đầy tơ máu.
Anh khàn giọng nói không ngừng rằng xin lỗi, không bảo vệ được tôi.
Ánh mắt ấy, đầy tuyệt vọng kìm nén, như thể mất tôi là điều anh không thể chịu đựng nổi.
Tim tôi khẽ run lên.
Bỗng nhiên cảm thấy kết hôn cũng không tệ.
Sau chuyện đó, chúng tôi bắt đầu thử tìm hiểu nhau.
Phát hiện ra rất hợp.
Từ từ, chúng tôi trở thành vợ chồng thực sự.
Cho đến khi Tạ Nam Trầm gặp tai nạn xe rồi mất trí nhớ.
Mối quan hệ của chúng tôi lại trở về điểm xuất phát.
Nhưng những dòng bình luận đột ngột xuất hiện lại nói rằng, Tạ Nam Trầm đã thầm yêu tôi từ lâu?
Nếu đúng là vậy, thì anh ấy diễn giỏi thật.
Tôi cũng muốn xem, còn bất ngờ nào tôi chưa biết nữa đây.
2
Chúng tôi ngồi ở hai đầu bàn dài, lặng lẽ ăn xong bữa sáng.
Dì Lý bảo mẫu cũng nhận ra không khí là lạ, liên tục liếc nhìn về phía chúng tôi.
Lúc ra cửa, bà ấy ghé lại gần.
“Phu nhân, hôm nay không thắt cà vạt cho tiên sinh sao?”
Tôi liếc nhìn Tạ Nam Trầm một cái.
“Anh ấy chẳng phải đã tự thắt rồi à?”
Vừa dứt lời, Tạ Nam Trầm mặt không đổi sắc, giơ tay kéo lệch chiếc cà vạt vốn được chỉnh tề.
“Không quen tay, thắt không chuẩn.”
【Cười chết tôi rồi, nam phụ tự vả kinh điển.】
【Mất trí rồi mà vẫn nghĩ cách tiếp cận nữ chính, anh yêu quá rồi đấy!】
Dưới ánh mắt điềm nhiên của tôi, anh dời mắt đi, khẽ ho một tiếng.
“Phiền em vậy.”
Tôi nhịn cười, bước đến giúp anh chỉnh lại cà vạt.
Nhìn thấy dáng vẻ căng cứng cả người của anh, tôi cảm thấy hơi mới mẻ.
Thế là thuận theo lòng mình, tôi hôn anh một cái.
Đồng tử Tạ Nam Trầm co lại, thậm chí cả nhịp thở cũng khựng lại.
Tôi ghé sát vào tai anh, khẽ nói:
“Đừng nghĩ nhiều, chỉ là diễn thôi.”
Tạ Nam Trầm: “…Ừ.”
Ra khỏi nhà, màn đạn nổ tung.
【Bề ngoài tự nhiên, thật ra căng thẳng như trai tân.】
【Nam phụ, anh là tổng tài mà, sao lại cười ngốc thế!】
【Nữ chính: chỉ là hít thở. Nam phụ: thủ đoạn thật cao minh.】
【Nam phụ vui đến mức cả giám đốc mắc lỗi cơ bản cũng không bị mắng. Trời ơi hai người kết hôn ba năm rồi, có cần ngây thơ vậy không!】
【Yên tâm đi, anh ấy sắp không cười nổi nữa đâu, vì nam chính Cố Vực tối nay sẽ về nước.】
Đúng lúc đó, một tin nhắn lạ bật lên trong điện thoại tôi:
【Ánh Ánh, có thể gặp em một lát không?】