Chương 8 - Người Chồng Giả Mạo
9 (Kết thúc)
Nước mắt tôi rơi xuống tay Ôn Tự Ngôn.
Anh như bị bỏng, cả người giật thót.
Tôi nhẹ nhàng lau đi hàng lệ trên mặt, mỉm cười nhìn anh.
“Ngày đó tôi từng nói với anh…”
“Ôn Tự Ngôn, nếu một ngày nào đó anh yêu người khác, cũng không sao cả.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu — đừng lừa tôi. Hãy nói thật với tôi.”
“Tôi sẽ không làm phiền anh, cũng không níu kéo. Tôi sẽ tự mình rời đi.”
“Nhưng anh đã thất hứa.”
“Anh yêu người khác, lại còn lừa dối tôi.”
“Vì thế, tôi đã làm đúng như lời mình nói. Tôi đã tự mình rời đi.”
Bờ vai căng cứng của Ôn Tự Ngôn dần dần sụp xuống, như một ngọn núi vừa bị đè nát.
“Không phải vậy đâu, An An… Anh không yêu người khác… Anh yêu em… Anh chỉ yêu mình em… Là cô ta dụ dỗ anh…”
Giọng anh càng lúc càng nhỏ, như bị chính tội lỗi bóp nghẹt.
Nhưng tôi lại bất giác bật cười — một nụ cười vừa đau vừa nhẹ bẫng.
“Vậy sao?”
“Có lẽ anh thật sự yêu tôi cũng nên.”
“Nhưng điều đó cũng đâu ngăn cản được việc anh lên giường với người phụ nữ khác.”
“Đâu ngăn cản được việc anh bỏ rơi tôi một mình trong ngày cưới.”
“Chỉ để không phải cưới tôi, anh thậm chí còn có thể dựng lên cả một màn kịch lớn như thế.”
“Cô ta dụ dỗ anh, vậy là anh nhất định phải mắc bẫy à?”
“Đến nước này rồi mà anh vẫn còn ngụy biện… Ôn Tự Ngôn, anh thật khiến tôi buồn nôn.”
Hai mắt Ôn Tự Ngôn đỏ ngầu, nhưng không nói thêm lời nào.
Lặng thinh một lúc lâu, anh mới khẽ mở miệng:
“Xin lỗi…”
Tôi lại bật cười, một tiếng cười đầy mỉa mai.
“Xin lỗi à?”
“Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi — thì cút đi.”
“Cút cho khuất mắt tôi.”
“Đừng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa. Đừng làm phiền tôi thêm lần nào nữa.”
“Ôn Tự Ngôn, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Tôi dứt khoát đóng sầm cánh cửa lại, không nói thêm một lời.
Tôi không biết anh rời đi từ lúc nào, chỉ biết rằng khi mở cửa vào sáng hôm sau — ngoài cửa đã chẳng còn ai.
Nửa năm sau đó, tôi sống cùng anh trai.
Mọi thứ bình yên lạ thường, tựa như quãng thời thơ ấu khi hai anh em chỉ biết dựa vào nhau để lớn lên.
Ôn Tự Ngôn cũng giữ đúng lời.
Anh biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi, không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không hề làm phiền.
Cho đến hôm nay, khi tôi và anh trai đang nằm co ro trên sofa ngoài ban công ngắm đêm.
Anh ấy im lặng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng, giọng trầm thấp:
“Phía trong nước gọi cho anh… nói Ôn Tự Ngôn chết rồi. Trầm cảm. Tự sát.”
“Trong tầng hầm biệt thự nhà anh ta… tìm thấy một bộ xương trắng. Giám định cho thấy đó là Ái Vy.”
“Nghe nói sau khi quay về, Ôn Tự Ngôn bị trầm cảm nặng. Phải có người túc trực chăm sóc 24/24.
Và hôm qua… nhân lúc mẹ anh ta xuống lầu lấy nước, anh ta đã nhảy lầu tự tử.”
Tôi lặng lẽ xoay xoay ly rượu trong tay.
Lúc này… tôi không biết nên nói gì cho phải.
Bất ngờ, nước mắt tôi rơi thẳng vào ly rượu, tạo nên từng gợn sóng nhỏ lan ra trong im lặng.
Giọng anh trai lại vang lên, dịu dàng mà trầm thấp:
“Ngày kia là lễ tang của cậu ta. Em có định về không?”
Tôi khẽ lắc đầu.
Về để làm gì?
Lấy tư cách gì để xuất hiện ở đó?
Không cần thiết nữa rồi.
“An An, em… còn hận cậu ta không?”
Nghe câu hỏi đó, tim tôi chợt thắt lại.
Tôi ngẩn người trong giây lát, rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.
Ngửa cổ, tôi uống cạn ly rượu trong tay.
“Trước khi nghe tin anh ấy chết, em còn hận.”
Nhưng giờ thì…
Người chết như đèn tắt.
Oán hận, yêu thương, tất cả coi như xóa sạch.
Hoa rơi không vướng cành.
Từ nay, em và anh — không còn gặp lại.
Ôn Tự Ngôn, tạm biệt.