Chương 8 - Người Chồng Đột Nhiên Quay Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vợ ơi xin lỗi, thật ra nếu em gọi điện yêu cầu gì đó, anh cũng sẽ làm mà… nhưng mà em chưa từng gọi cho anh… hu hu hu.”

Cái dáng vẻ của anh ấy khiến tôi còn chẳng dám đến gần, lại còn bảo gọi điện nhờ vả? Tôi không muốn chết sớm đâu!

Xem đến đây tôi âm thầm chửi anh ta vài câu trong lòng rồi tiếp tục lật trang.

“Hôm nay chị Vương nói cãi nhau với chồng, hai người giằng co mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Nhìn chị ấy như vậy, tôi thấy mình may mắn vì không gặp phải chuyện như thế – dù sao thì người đàn ông kia cũng chẳng về nhà, hehe.”

“Không hehe.”

“Trước đây còn rất thích anh ta, từ sau khi biết anh ta không muốn cưới mình thì tôi cũng bắt đầu buông bỏ rồi. Thỉnh thoảng còn quên mất mình đã kết hôn… Mong là anh ta đừng quay lại nữa ha ha ha.”

“Vợ ơi anh là chồng em mà, vợ ơi anh là chồng em mà, vợ ơi anh là chồng em mà, vợ ơi anh là chồng em mà, vợ ơi anh là chồng em mà……(phía sau lược bớt tám trăm chữ)”

“Mẹ anh ấy lại gọi điện bảo tôi sinh con, haiz, đây có phải muốn sinh là sinh được đâu?”

“Vợ ơi em có muốn có con không? Nếu em muốn, lúc nào cũng được. Nếu em không muốn, vậy thì không sinh.”

“Bữa trưa hôm nay ăn cơm thịt nướng ngon quá đi~”

“Anh biết nấu mà~lần sau anh nấu cho em ăn~”

“Tôi là quả trứng may mắn! Lễ tình nhân và Thất Tịch đều nhận được hoa xinh đẹp! Dù chẳng có ai cùng tôi đón lễ, nhưng có hoa là vui rồi.”

“Đồ ngốc, đó là chồng em – anh – tặng đó.”

“Sếp trưởng sao còn chưa nói xong vậy, buồn ngủ quá.”

“Nằm vào lòng anh này.”

“Dự án đang theo cuối cùng cũng hoàn thành rồi! Vui quá đi!”

“Vợ giỏi quá! 🎉🎉🎉🎉🎉”

Lật đến những trang sau cùng, phong cách bắt đầu trở nên… kỳ lạ.

Có một thời gian cảm hứng sáng tác của tôi bùng nổ, viết một hồi thì đi chệch hướng luôn.

Trong số những người khác giới mà tôi từng tiếp xúc, chỉ có Tiêu Vũ Khâm là người đẹp trai nhất, có khí chất quyến rũ nhất.

Dù sao thì anh ta cũng đâu biết, tôi bèn lấy anh ta làm nguyên mẫu viết mấy trang nội dung không thể phát sóng nổi.

Tên cũng chẳng thèm đổi.

Trong mớ chữ đen kín đặc kia, tôi phát hiện có mấy dòng chú thích bằng bút đỏ của anh ta – tỉ mỉ như giáo sư sửa luận văn.

“Đoạn này không tệ, chúng ta có thể thử.”

“Viết khá đấy, thưởng một cái.”

“Chỗ này chỉnh lại, anh không ngắn như thế.”

“Đọc mà mặt anh đỏ bừng, vợ à, giờ anh chỉ muốn hôn em thì phải làm sao đây?”

“Anh cũng rất thích em, rất thích rất thích.”

“Sao không viết nữa? Hết cảm hứng rồi hả? Có cần anh cung cấp nguyên liệu ban đêm không?”

“Ra chap mới nhanh đi!”

Đọc đến cuối, tôi không cần soi gương cũng biết mặt mình đỏ thành màu gì rồi.

Cái gì vậy trời ơi!

Bên ngoài thì ra vẻ lạnh lùng cấm dục, bên trong lại dở hơi xấu hổ đến vậy sao, Tiêu Vũ Khâm?!

Cũng phải, bảo sao hôm đó tôi nhắn nhầm tin mà anh ta lại khóc thành cái dạng không tiền đồ ấy.

Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi bỗng nhẹ hẳn, vui vẻ hẳn lên.

Tôi cất lại cuốn sổ vào túi, chỉnh lại tóc, lau đi khóe mắt đang ươn ướt, rồi đi tìm Tiêu Vũ Khâm.

9

Anh ta ngồi bắt chéo chân ngay ngắn trên ghế sofa, đặt laptop lên đùi đang họp video.

Một tay đỡ máy tính, tay kia đang truyền nước, các ngón tay thon dài, đường gân rõ ràng, ánh nắng buổi chiều chiếu lên người anh ta – chẳng hiểu sao lại thấy quá quyến rũ.

Tôi sững người nhìn anh một lúc lâu.

Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, liền rời khỏi cuộc họp, quay sang mỉm cười với tôi.

Anh mấp máy môi không ra tiếng: “Đợi anh chút, sắp xong rồi.”

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, kiên nhẫn chờ anh họp xong.

Chỉ vài câu là anh kết thúc cuộc họp. Có lẽ do đang bệnh nên khí chất của anh hôm nay dịu dàng hơn hẳn.

Giọng nói nhẹ nhàng: “Sao vậy em?”

Tôi không nói gì, lôi từ trong túi ra cuốn sổ của mình.

Anh nhìn thấy thì trước tiên quan sát cảm xúc của tôi, sau đó ánh mắt dần tối lại.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)