Chương 1 - Người Chồng Đã Chết Trở Về

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

1

Mùa hè năm 1985.

Sáng sớm, người đưa thư lấy từ túi vải ra một bức thư gửi cho Cảnh Hòa.

“Đồng chí, thư này gửi từ Nghĩa trang Anh hùng, chắc là chuyện quan trọng, mau xem đi.”

Cảnh Hòa ký nhận rồi đóng dấu, vừa mở phong bì ra thì đọc ngay dòng đầu tiên:

“Có một người tên Chu Hoài tự xưng là chồng cô, đang tìm kiếm địa chỉ nơi cô ở.”

Cảnh Hòa bật cười, vừa khóc vừa cười, nghĩ chắc mấy đồng chí ở nghĩa trang nhầm lẫn.

Bởi vì Chu Hoài… đã mất bảy năm rồi.

Thế nhưng, sáng hôm sau, khi Cảnh Hòa chuẩn bị đến đoàn văn công, vừa mở cổng thì sững người.

Trước cổng, một người đàn ông đang đứng đó–chính là người chồng cũ đã “chết” bảy năm của cô!

Bên cạnh anh ta là một cô gái trẻ mặc váy liền vải polyester, tóc thắt hai bím, trông e dè rụt rè.

Vừa thấy Cảnh Hòa, Chu Hoài liền mở miệng:

“Cô ấy tên là Hà Nhiễm Nhiễm, là ân nhân cứu mạng của tôi.”

“Năm đó vì cứu tôi mà suýt nữa tàn phế, không thể nhảy múa. Tôi đã hứa sẽ cưới cô ấy.”

“Giờ cô đi làm đơn ly hôn với tôi, nếu biết điều, tôi vẫn để cô ở lại căn nhà nhà nước cấp này.”

Cảnh Hòa cau mày:

“Đồng chí Chu Hoài, tôi đã tái hôn rồi. Giữa tôi và anh không còn quan hệ gì nữa.”

Chu Hoài cười khẩy một tiếng, giọng đầy chắc chắn:

“Tôi đã đến nghĩa trang hỏi rồi, năm nào vào tiết Thanh Minh cô cũng đến, khóc bên mộ tôi suốt ngày đêm.”

Vừa dứt lời, anh ta đã đẩy Cảnh Hòa ra, bước thẳng vào trong nhà.

Vào nhà rồi, anh ta lại tỏ vẻ như chủ nhân, đảo mắt nhìn quanh với vẻ mặt đầy chê bai.

“Cái máy may bằng gang này lỗi thời rồi, nên đổi sang loại hiệu Hồ Điệp.”

“Tivi vẫn là trắng đen à? Ở Dương Thành người ta dùng tivi màu Trường Hồng cả rồi.”

“Ghế mây cứng ngắc thế này, phải thay bằng sô pha.”

“Rèm cửa cũng nên thay đi, màu xanh nhìn quê mùa lắm.”

Anh ta liếc thấy cái ly tráng men trên bàn, lại sai bảo:

“Trên bàn chỉ có nước chè à? Nhiễm Nhiễm sức yếu, thiếu dinh dưỡng, đi ra hợp tác xã mua cho cô ấy hộp sữa mạch nha.”

Hà Nhiễm Nhiễm đứng bên nhỏ nhẹ can ngăn:

“Anh Chu Hoài, anh đừng lớn tiếng như vậy, cẩn thận làm chị Cảnh Hòa sợ. Dù gì chị ấy cũng là vợ cũ của anh mà.”

“Cô ấy không phải. Sắp chẳng còn quan hệ gì rồi.” — Chu Hoài lập tức phản bác.

Cảnh Hòa nhìn anh ta nghịch cái ly tráng men, cố nén giận mà nhắc:

“Chu Hoài, bảy năm qua rồi, tôi đã kết hôn. Anh đừng đến đây gây chuyện nữa.”

Tay Chu Hoài khựng lại khi đang cầm ly:

“Đừng giả vờ nữa. Năm đó xuống vùng nông thôn, cô bất chấp tất cả để đi theo tôi, tôi còn không hiểu lòng cô à?”

“Cô sợ gì, dù ly hôn tôi cũng không đuổi cô ra ngoài. Chừa cho cô một căn phòng nhỏ là được chứ gì.”

“Nhưng cô phải biết điều. Vợ tôi chỉ có thể là Nhiễm Nhiễm.”

“Còn nữa, vị trí ở đoàn văn công phải nhường cho Nhiễm Nhiễm. Nếu không có chỗ, thì cô từ chức đi, để cô ấy thay vào.”

Hai câu đó làm Cảnh Hòa tức giận đến run người. Cô nghiến răng nén giận:

“Đồng chí Chu Hoài! Tôi nói lại lần cuối. Tôi đã lập gia đình.”

“Tài sản trong nhà này và vị trí công việc của tôi, không ai được phép đụng vào.”

“Cảnh Hòa!”

Chu Hoài đập mạnh cái ly xuống đất, mặt sa sầm:

“Cô nhờ có tôi mới được về Bắc Kinh, mới vào được đoàn văn công. Không có tôi, giờ này cô còn ở quê làm thanh niên trí thức!”

“Cô hưởng thụ nhà tôi được phân mấy năm nay, còn tưởng mọi thứ là của cô à?”

Hà Nhiễm Nhiễm thấy vậy, vội vàng kéo nhẹ tay Chu Hoài, giọng đầy ấm ức:

“Anh Chu Hoài, anh đừng giận nữa. Là lỗi của em, anh đưa em về đi, em sẽ về vùng nông thôn. Anh đừng giận chị Cảnh Hòa nữa.”

Miệng thì nói vậy, nhưng Hà Nhiễm Nhiễm vẫn đứng im không nhúc nhích, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt lúng túng.

Khi nhìn sang Cảnh Hòa, cô ta khẽ mỉm cười–đâu còn vẻ nhút nhát ban nãy.

Nhưng chính câu nói đó lại khiến Chu Hoài mềm lòng.

Anh ta vội vàng đứng dậy ngăn lại:

“Nhiễm Nhiễm, em không được đi. Chúng ta đã hứa là sẽ bên nhau cả đời cơ mà.”

“Đừng buồn nữa, Cảnh Hòa nghe lời anh lắm, anh không giận cô ấy đâu.”

“Nếu em không thích căn nhà này, đợi anh tìm được việc, chúng ta xin lại một căn khác.”

Nhìn hai người họ vô tư bàn chuyện tương lai, coi mình như không khí, Cảnh Hòa tức đến bật cười.

Nhưng tiếng cười của cô lại khiến sắc mặt Chu Hoài tối sầm, quát lên:

“Cảnh Hòa, nếu không phải vì cô thủ tiết cho tôi suốt bảy năm, tôi đã sớm cho mọi người biết cô là người bị đuổi khỏi nhà họ Chu, để xem cô còn mặt mũi nào ở lại đoàn văn công!”

Muốn đuổi cô khỏi nhà họ Chu, còn định hủy luôn công việc của cô?

Chu Hoài đúng là đã quên mất rồi. Bảy năm trước, vào ngày cưới, cô đội khăn hồng, đầy lòng mong chờ, mà chờ mãi chỉ nhận được tin anh ta không có mặt ở Bắc Kinh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)