Chương 15 - Người Chồng Bất Ngờ Từ Trên Trời Rơi Xuống
“Người ta có nghĩ gì con cũng mặc, con chỉ biết một điều — Oanh Oanh nhi thích Mộc Lan, nàng chỉ cần Mộc Lan. Chỉ khi ở bên Mộc Lan, nàng mới thực sự vui vẻ. Dì Mai Hương, con muốn nàng được hạnh phúc, con không muốn nàng phải buồn nữa…”
“Đó là cốt nhục trong bụng ta sinh ra! Há lại là ta cam lòng khiến nó phải đau lòng khổ sở sao?”
Oanh Oanh nương vừa nói, vừa đưa tay lau lệ, nghẹn ngào than:
“…Phải rồi, bây giờ thì thành toàn cho chúng, ai nấy đều vui vẻ. Nhưng sau này thì sao? Đợi đến lúc tóc bạc răng long, chẳng có đứa con nào bên cạnh, khi ấy ai sẽ chăm nom cho chúng đây?!”
“Ai nói họ không có con chứ?”
Ta đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho bà, còn nước mắt ta thì cũng lã chã rơi.
“Dì Mai Hương, đợi con lớn lên, con nhất định sẽ sinh một tiểu nữ hài. Lúc ấy, con sẽ gọi cả Oanh Oanh nhi và Mộc Lan cùng làm nương của đứa nhỏ, như thế là họ có con rồi.”
Oanh Oanh nương sững người nhìn ta.
“Đứa nhỏ si ngốc này!”
Bà bất chợt ôm lấy ngực, nức nở khóc lớn: “…Đứa ngốc này!”
Ta vẫn kiên định nhìn bà, chăm chú nói: “Dì Mai Hương, Mộc Lan và Oanh Oanh nhi nhất định sẽ thương yêu đứa nhỏ ấy lắm.”
“Giống như năm xưa người thương xót con mồ côi không có mẹ, mỗi lần thấy y phục con rách, tất người lại vừa rơi lệ vừa vá cho con thật cẩn thận. Trời mưa, người mang cơm đến học đường cho con ăn; tuyết rơi, người lén lút độn bông vào áo cho con. Con nói con nhớ mẹ, người liền ôm lấy con mãi không buông, dỗ dành cho đến lúc con ngủ…”
“Dì Mai Hương, A Lựu con biết, người có một tấm lòng rất đỗi dịu dàng.”
“Mà Mộc Lan cùng Oanh Oanh nhi, lòng các nàng cũng mềm mỏng y như người vậy đó.”
“A Lựu!”
Ngoài cửa, tiếng của Oanh Oanh nhi cất lên nức nở.
Nàng gắng gượng thân thể yếu ớt tựa vào cánh cửa, khóc không thành tiếng: “…Ngươi sao lại ngốc đến thế, sao lại ngốc như vậy!”
Vừa dứt lời, nàng lảo đảo bước tới bên giường, cũng “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống.
“Mẫu thân…”
Oanh Oanh nương ngoảnh mặt đi, không nỡ nhìn nàng.
Oanh Oanh nhi đau lòng nâng tay mẫu thân lên, nước mắt tuôn như suối: “Mẫu thân, sao người lại gầy đến nhường này?”
“Là lỗi của nữ nhi, không nên giận người như vậy.”
Oanh Oanh nương nghẹn ngào một tiếng: “…Không chịu nằm yên nghỉ ngơi, giờ lại làm cái gì vậy?”
Oanh Oanh nhi lắc đầu, đáp: “Mẫu thân, A Lựu vì con mà quỳ lạy van xin như thế… nếu con không vì mình mà đứng lên tranh đấu, chẳng phải phụ lòng nàng rồi sao?”
“Mẫu thân, con chỉ cần Mộc Lan, Oanh Oanh nhi chỉ cần một mình Mộc Lan.”
“Xin người thương xót con, thành toàn cho nữ nhi một lần này thôi!”
Nhìn gương mặt xanh xao gầy guộc của con gái, Oanh Oanh nương rốt cuộc không kìm nén được nữa, òa khóc lớn.
“Nghiệt duyên!”
Bà ôm chặt lấy Oanh Oanh nhi, gào lên trong tiếng khóc: “Quả là báo ứng kiếp trước, đời này mới đầu thai làm nữ nhi của ta!”
“Thôi đi, thôi đi, ta không quản nữa!”
Mắt ta sáng bừng, lập tức quay sang nhìn Mộc Lan. Trong lòng ta vừa đau xót thay, lại vừa mừng vui khôn xiết.
Khóc một trận, cười một hồi.
Thấy hai người cuối cùng cũng có được viên mãn, trong lòng ta như nở hoa, vui mừng đến chẳng biết nói chi.
Mà vui được một hồi, ta chợt thấy có chỗ nào đó không đúng.
Ta nằm phịch xuống đất, giậm chân đấm ngực, òa khóc như mưa:
“Tốt thật ha… hai người các ngươi, hai con chó này, dám lén lút thương nhau sau lưng ta bao lâu nay rồi!!”
21
Oanh Oanh nhi cùng Mộc Lan thay nhau dỗ dành ta hồi lâu, ta mới miễn cưỡng tha thứ cho hai người bọn họ.
Chẳng mấy chốc, tiệm ngọt của bọn ta lại khai trương trở lại.
Chỉ là dạo gần đây chẳng hiểu vì cớ gì, ngoài phố xá cứ luôn xôn xao hỗn tạp.
Vừa mới bước chân về tới nhà, phụ thân liền dặn ta không được tự tiện chạy loạn.
“Vì sao ạ?” — ta ngây ngốc hỏi.
Phụ thân thoáng khựng lại, ngẩng đầu liếc nhìn lên lầu, rồi như có điều khó nói, cắn răng đáp rằng: “Vì Yến Vương đến rồi đó!”
“Giáp Tết rồi, đất Thục dạo này chẳng yên ổn chút nào.”
Phụ thân vuốt đầu ta đầy thương xót, miệng bỗng buông một câu chẳng đầu chẳng cuối:
“Cún con mà chạy loạn, bị người ta bắt đi rồi, lão cha có muốn khóc cũng chẳng tìm đâu ra chỗ mà khóc đâu…”
“Thật ư, phụ thân?” — ta cười hì hì, dùng vai hích nhẹ ông một cái. “Vậy để con cố ý trốn đi, chờ đến khi phụ thân lo sốt vó, khóc hu hu tìm khắp nơi, con lại bất ngờ hiện ra hù phụ thân một trận cho bỏ ghét!”
Phụ thân giơ tay cốc ta một cái lên đầu, miệng mắng: “Đồ cẩu nhi nghịch ngợm, đáng đánh!”
Ta “hừ” một tiếng, ôm đầu chạy lên lầu tìm phu quân để làm nũng.
“Phu quân!”
Hớn hở đẩy cửa vào, ta lao thẳng vào lòng người kia, nũng nịu bảo: “Phu quân… ta về rồi đây.”
Bàn tay ấm áp phủ lên gò má ta.
Giọng nói mang ý cười vang bên tai: “A Lựu, còn có Khổng tiên sinh ở đây kìa.”
Mặt ta đỏ bừng như gấc chín, vội vã lui khỏi lòng y.
Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên trong phòng vẫn còn một vị khách.
Khổng tiên sinh vẫn vận trực đỏa xanh ngọc, đầu đội phương cân, tay đeo đầy nhẫn, vẫn là bộ dạng thương nhân bán sách lần trước.
Nhìn thấy ta, ông ta mỉm cười: “Lại gặp tiểu nương tử rồi.”
Ta lúng túng đáp lời: “Khổng tiên sinh an hảo.”
Phu quân ta dường như chẳng muốn nhiều lời, chỉ tay về phía chồng bản thảo trên bàn, nói gọn lỏn: “Ta đã xem qua bản mẫu, không có vấn đề gì. Cứ theo đó mà khắc in.”
Khổng tiên sinh gật đầu lia lịa, sau đó dè dặt hỏi thêm: “Không hay biết tôn nhân định bao giờ phát hành? Người đọc ở Lạc Kinh ngóng trông đã lâu, thúc giục mãi rồi.”
Phu quân ta im lặng nhìn đống giấy trên bàn.
Đoạn xoay người, ánh mắt chậm rãi rơi xuống người ta.
Trong mắt y lộ vẻ luyến lưu, do dự.
Hồi lâu, rốt cuộc thở dài khe khẽ: “Ngày mai đi.”
Khổng tiên sinh cáo từ.
Trước khi ra về, ông ôm theo chồng bản thảo, ánh mắt nhìn ta đầy ẩn ý.
Còn trong lòng ta, chỉ toàn là niềm vui vì phu quân lại sắp ra sách mới.
“Phu quân phu quân!”
Ta nắm tay y, tò mò muốn biết đến không chịu được: “Lần này chàng lại viết truyện gì thế?”
Nhưng phu quân chẳng trả lời câu hỏi ấy.
Y chỉ ngồi xuống ghế, vươn tay ra với ta, vẻ mặt mang theo vài phần yếu đuối khẩn cầu:
“A Lựu… lại đây ôm ta một cái, được chăng?”
Y trông thực sự rất cô đơn.
Mà ta, kẻ không thể chịu đựng được nhất trên đời, chính là phu quân của mình cô đơn.
Thế nên ta bước tới, chẳng chút do dự dang tay ôm lấy y.
Phu quân ta vùi đầu vào bên cổ ta, hơi thở gấp gáp, dường như vẫn chưa đủ, lại dang tay ôm bổng cả người ta lên, ghì chặt vào lòng như muốn hòa tan ta vào xương cốt.
Mặt áp vào lồng ngực ấm nóng của y, ta lo lắng ngẩng đầu hỏi nhỏ: “Phu quân… chàng làm sao vậy?”
Phu quân nhắm mắt lại, vùi mặt hôn nhẹ má ta, giọng khàn khàn cất lên từng tiếng dịu dàng như khắc vào tâm can:
“A Lựu… A Lựu… A Lựu…”
Ta bị y gọi đến đỏ mặt.
Ngượng ngùng kêu “phu quân” một tiếng, ta không kìm được mà rúc cả mặt vào lòng y.
Y lại càng siết chặt vòng tay hơn.
Mãi một lúc sau, cuối cùng y mới chậm rãi hé mở đôi mắt đượm sương.
Mặt tựa lên trán ta, y ngước nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Khẽ khàng cất tiếng: “… Phu quân kể cho nàng một câu chuyện, được chăng?”