Chương 6 - Người Chơi Mới Phải Chạy Trốn
8
Giang Yên nhân cơ hội dùng tấm bùa truyền tống cuối cùng kéo tôi rời khỏi đó.
Cô ấy còn run bần bật: “Cô ngốc à? Quỷ dị thì làm sao tin được chứ!”
Tôi đáp: “Nhưng chị ấy thật sự rất tốt mà.”
Mỗi ngày đều hái hoa tươi đặt ở đầu giường cho tôi.
Còn làm bánh ngọt, cùng tôi làm đồ thủ công, lại kể cho tôi nghe rất nhiều truyền thuyết kinh dị thú vị.
Mà giờ nghĩ lại… hóa ra toàn là chuyện có thật.
Giang Yên day trán, quả quyết tôi đã bị quỷ dị chơi cho lú đầu rồi.
“Dù sao thì, con dao găm Cố Triêu đưa cô, để phòng thân thì được. Nhưng đừng dại mà lao lên đầu tiên. Dù gì cũng chỉ là truyền thuyết, chưa ai từng thành công. Tránh được thì tránh, đừng có đi nộp mạng, nghe chưa?”
Tôi vừa định gật đầu thì cô ấy khựng lại, cơ thể cứng đờ.
Theo ánh mắt run rẩy của cô, tôi nhìn sang—là Thẩm Chấp và Cố Triêu.
Thẩm Chấp đứng trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lẽo hướng về Cố Triêu, người lúc này đã máu me đầy người.
Móng tay đen nhọn như lưỡi dao sắp đâm xuyên tim hắn.
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cố Triêu bỗng mở mắt, dùng đạo cụ phong ấn Thẩm Chấp trong giây lát.
Thấy tôi, ánh mắt hắn sáng rực như lên đèn sân khấu.
“Uyển Uyển! Chính là lúc này! Giết hắn đi!”
Nghe thấy tên tôi, cơ thể Thẩm Chấp hơi cứng lại, sau đó anh buông xuôi mọi phản kháng.
Bằng một dáng vẻ cam chịu, anh lặng lẽ đợi phán quyết cuối cùng giáng xuống.
Cố Triêu thoáng sững người, có lẽ vì đạo cụ không ngăn được lâu như thế.
Thấy tôi đứng yên, hắn quát lên:
“Cơ Uyển! Tên ác quỷ đó khiến chúng ta chia xa suốt từng ấy năm, em còn chần chừ gì nữa?!”
Tôi siết chặt chuôi dao, mặc kệ Giang Yên ngăn cản, từng bước tiến về phía trước, cho đến khi mùi hương lành lạnh quen thuộc lan vào chóp mũi.
Trong ánh mắt tràn đầy mong đợi của Cố Triêu, tôi vươn tay… ôm lấy vòng eo gầy gò của Thẩm Chấp.
“Nếu anh còn trốn em nữa, em sẽ bỏ anh thật đó.”
Thẩm Chấp cứng đờ hồi lâu, giả vờ như không biết gì, sau đó xoay người lại, siết chặt tôi vào lòng.
Siết đến mức tôi suýt nghẹt thở.
Làm gì ghê vậy trời, có phải phút cuối sinh ly tử biệt đâu mà ôm chặt vậy!
Tôi ngẩng đầu, đưa con dao găm cho anh:
“Nghe nói thứ này có thể giết anh, anh tự giữ kỹ đi nha.”
Không khí lặng như tờ.
Cố Triêu đỏ bừng mắt, gào lên: “Cơ Uyển, em điên rồi à?!”
Bình luận cũng ngay lập tức dậy sóng:
【Cơ Uyển, em điên rồi à!!!】
【Cơ Uyển, em điên thật rồi đúng không!!!】
【Cô ấy thật sự… hóa rồ rồi…】
Nhưng tôi chẳng bận tâm.
“Vì sao?”
Giọng nói khàn khàn, nghẹn ngào vang bên tai tôi.
Tôi ngẩn người: “Gì cơ? Vì sao gì?”
“Vì sao em không muốn giết anh? Không muốn rời khỏi nơi này?”
Tôi bật cười:
“Đồ ngốc. Anh là bạn trai em, sao em phải giết anh? Hơn nữa ở đây ăn ngon, chơi vui, có cả nữ quản gia, quản gia, rồi cả Tiểu Hắc. Quan trọng nhất là… có anh. Em không đi đâu hết.”
Tôi chợt nhận ra điều gì đó kỳ lạ, bèn nhíu mày:
“Khoan đã, Thẩm Chấp, sao anh lại biết nói chuyện rồi?”
Thẩm Chấp mím môi, hé miệng—lộ ra hai chiếc răng nanh dài và nhọn.
Tôi lập tức mắt lấp lánh tim hồng, lao tới hôn anh một cái.
“Trời ơi răng nanh bé xíu dễ thương xỉu luôn á!”
Bình luận chết đứng trong ba giây.
【Gọi đó là răng nanh bé xíu hả??? Hắn đủ sức cắn chết một con hổ đấy biết không?!】
【Chị có thấy là răng hơi… dài quá rồi không?】
【Được rồi, chốt đơn, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!】
【Thì ra cô ấy không phải người chơi, mà là tình nhân của BOSS… vậy thôi tôi té.】
【Ê, Cố Triêu à, mũi đỏ của anh rơi rồi kìa. Nghe thấy không? Anh là chú hề đấy!】
Đôi mắt Cố Triêu tối sầm, chất chứa oán hận và sát ý mãnh liệt.
Nhưng hắn cũng biết lúc này không thể giết được Thẩm Chấp.
Hắn định nhân cơ hội bỏ chạy, nhưng… bị Giang Yên chặn lại.