Chương 5 - Người Chó Anh Hùng Và Nỗi Đau Của Tình Thân

Cả hai người kia sốt sắng xu nịnh bố mẹ cô ta khiến những người khác phải nhíu mày khó chịu.

Mẹ Trần nhìn tôi bằng ánh mắt độc ác, cười lạnh:

“Phải rồi, trói con tiện nhân này lại, treo nó lên!”

Ngoài dì Vương ra, còn có một người giúp việc tên là chị Lý.

Hai người họ là người chủ động nhất, lôi tôi ra khỏi chiếc chuồng chó mà tôi bị nhốt.

Rồi tìm một sợi dây thừng to, trói chặt hai tay tôi lại, treo ngược tôi lên một cây cảnh cao lớn trong sân vườn.

Cơ thể tôi đung đưa trong gió.

Máu đỏ thẫm từ cổ chân nhỏ giọt xuống đất, từng giọt từng giọt.

Lúc này, tôi đã không còn chút sức lực nào để kêu cứu nữa.

Chính ông cụ làm vườn, thấy tình hình không ổn, sợ thật sự sẽ xảy ra án mạng, đã lén chạy vào biệt thự thông báo cho bố tôi và mấy người bạn chiến hữu của ông.

Không lâu sau đó.

Ngay dưới gốc cây tôi đang bị treo.

Bố mẹ Trần lại khiêng ra một cái bàn.

Mẹ Trần nhìn đồng hồ, thì thầm:

“Giờ chắc Mễ Tuyết cũng nấu xong nồi lẩu rồi nhỉ?”

Bố Trần hớn hở, cười to:

“Vừa hay, món tôi thích nhất chính là lẩu đó!”

“Tin chắc tổng giám đốc An và các vị khách sẽ rất hài lòng.”

Bố tôi sau khi nhận được tin, lập tức dẫn theo hai ông cụ tóc bạc trắng bước nhanh về phía này.

Họ đều là cấp trên cũ của bố tôi từ thời còn trong quân đội.

Theo sau hai cụ ông là mấy người đàn ông cắt tóc ngắn, vóc dáng cao to, khí chất nghiêm nghị—nhìn thôi cũng biết là lính chuyên nghiệp.

“Tiểu An à!”

“Sao vậy? Chúng tôi đợi gần cả tiếng đồng hồ rồi đấy.”

“Còn không nhanh dẫn Bobo ra gặp hai ông già sắp xuống mồ này một cái?”

Một trong hai người, họ Kỷ, cười ha hả mà nói.

Đi bên cạnh ông ấy là một người đàn ông trung niên—chính là con trai ruột của ông cụ họ Kỷ.

Bố tôi thường bảo tôi gọi anh ta là chú Kỷ.

Chú Kỷ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Năm xưa trên chiến trường, chính là Bobo đã dùng hai chân nó kéo tôi ra khỏi đống xác người.”

“Nếu không có Bobo, thì chẳng có tôi của hôm nay.”

Ông cụ họ Kỷ cũng thở dài xúc động: “Hơn mười năm trước, Bobo đã từng đào ra hơn trăm người sống sót bằng đôi chân của nó.”

“Nó là bạn cũ, là anh hùng của chúng tôi.”

Chú Kỷ đỡ lấy cha mình, nở nụ cười:

“Lão An à, nếu không phải vì muốn gặp lại Bobo, thì với tuổi này của bố tôi, ông đã chẳng lặn lội từ Ngọc Tuyền Sơn đến tận đây.”

Bố tôi đáp lại: “Gần đây Bobo không khỏe lắm, tôi mới nhờ con gái đến chăm sóc nó. Chờ ăn xong, chúng ta sẽ cùng sang bên kia thăm nó.”

Chú Kỷ gật đầu: “Cũng được, đừng để Bobo phải vất vả đi lại nữa, nó là anh hùng mà.”

Dứt lời, chú Kỷ nhìn quanh, tò mò hỏi: “Lão An, không ăn cơm mà ông lại dẫn tụi tôi tới đây làm gì vậy?”

Bố tôi lắc đầu: “Vừa rồi bác Trương làm vườn nói với tôi, con bé Trần Mễ Tuyết mà tôi tài trợ bắt được một tên trộm.”

“Nên tôi mới đến xem thử…”

Nói đến đây, ánh mắt ông khựng lại khi nhìn thấy tôi.

Chưa kịp để bố tôi lên tiếng, ông cụ họ Kỷ đã quát lớn, giọng đầy giận dữ:

“Loạn quá rồi! Mấy người đang làm gì đấy?”

“Sao lại có thể treo người ta lủng lẳng trên cây như thế?”

Bố tôi cũng nhìn sang vợ chồng Trần Mễ Tuyết, sắc mặt lạnh như băng:

“Nhìn xem các người đã hành hạ con bé thành ra thế nào rồi?”

“Còn không mau thả người xuống!”

“Cho dù có trộm đồ đi chăng nữa, cũng không thể ngược đãi người ta đến mức này!”

Bố mẹ Trần Mễ Tuyết vội vàng chạy đến trước mặt bố tôi và cụ Kỷ, nặn ra nụ cười giả tạo:

“Tổng giám đốc An, chúng tôi cũng chỉ thay ngài dạy dỗ con bé ăn trộm thôi mà!”

“Nhà ngài to lớn, bảo mẫu đầu bếp đông như quân Nguyên, mười mấy người cộng lại.”

“Nếu không răn đe nghiêm khắc một chút, lỡ bọn họ bắt chước thì có bao nhiêu tiền cũng chẳng đủ cho họ lấy trộm đâu ạ!”

Bố tôi hơi dịu giọng, tiếp tục nói:

“Được rồi, thả người ra đi rồi vào ăn cơm. Mễ Tuyết đâu?”

“Hôm nay tôi muốn giới thiệu một người cho mọi người gặp.”

“Trừ Bobo ra, cô bé này là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.”

“Tôi mong Mễ Tuyết sẽ sớm hòa hợp với con bé.”

Bố mẹ Trần Mễ Tuyết lại lắc đầu:

“An tổng, chưa cần vội! Mọi người cứ ngồi đây chờ một lát, con gái tôi chuẩn bị cho mọi người một bất ngờ!”

Bố tôi chau mày nghi hoặc, khẽ hỏi:

“Bất ngờ gì mà bí bí ẩn ẩn thế?”

ĐỌC TIẾP :

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)