Chương 2 - Người Chó Anh Hùng Và Nỗi Đau Của Tình Thân
“Còn dám vào nhà ông ấy trộm đồ!”
“Dù có đánh chết cô, cha nuôi tôi cũng chẳng nói gì đâu!”
Ngay trước mặt tôi, Trần Mễ Tuyết thản nhiên nhét sợi dây chuyền vào túi xách của cô ta.
Cô ta vốn là nữ sinh nghèo từ vùng núi, đến học phí còn không đủ đóng.
Bố tôi trong một lần về vùng núi khảo sát đã thấy cô ta đáng thương, liền quyết định tài trợ toàn bộ học phí cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Bao năm qua.
Trần Mễ Tuyết dựa vào sự cưng chiều của bố tôi, đem tiền học phí tiêu xài vào ăn chơi hưởng thụ, tiêu cả chục ngàn tệ để mua túi xách, quần áo.
Thậm chí vào sinh nhật 19 tuổi, cô ta còn lái chiếc xe sang trị giá hàng triệu do bố tôi tặng, sau khi uống rượu đã đâm một người trọng thương.
Sau đó, Trần Mễ Tuyết quỳ gối trước mặt bố tôi, khóc lóc thảm thiết, xin tha thứ.
Chính tôi đã không ít lần gọi điện, khuyên bố tôi hãy cho cô ta một cơ hội sửa sai.
Tôi không ngờ, chính nữ sinh nghèo mà tôi mềm lòng giúp đỡ…
Lại là kẻ tàn độc nhẫn tâm đến thế!
Nhìn thấy tôi bị ba người nhà Trần Mễ Tuyết đè xuống đất đánh đập, nằm giữa vũng máu giãy giụa, rên rỉ.
Cuối cùng, Bobo cũng phản ứng lại, bất chấp cơ thể già yếu, lao ra đứng chắn trước mặt tôi.
Bobo nhe răng, gầm gừ về phía nhà họ Trần.
Giây phút ấy, tôi thấy trong mắt nó ánh lên một tia kiên cường, không sợ sống chết.
Giống hệt như năm xưa, nó không ăn không ngủ suốt mấy ngày đêm, đào bới trong đống đổ nát cứu sống hàng trăm người.
“Hừ, ở đâu ra con chó thối này?”
“Dám lên mặt trước mặt tôi trong chính nhà của tôi?”
Trần Mễ Tuyết tung một cú đá thẳng vào người Bobo.
Bobo rên lên đau đớn, không muốn làm tổn thương ai, nên đã bỏ lỡ mấy lần phản công.
Bố của Trần Mễ Tuyết thấy Bobo không chịu lùi bước, liền cầm lấy cán chổi bên cạnh, dốc sức đập mạnh xuống người nó.
Kèm theo một tiếng gào thảm thiết vang lên.
Bobo ngã gục xuống người tôi ngay tại chỗ.
Nước mắt tôi giàn giụa, cố sức ôm chặt lấy Bobo vào lòng, dùng cơ thể mình che chắn cho nó, lưng hoàn toàn phơi ra ngoài.
Từng cú đánh của bố Trần Mễ Tuyết giáng xuống, khiến lưng tôi đau đến tê dại.
Từng ngụm máu lớn trào ra từ miệng tôi, nhuộm đỏ bộ lông của Bobo.
Bobo rên rỉ nghẹn ngào, gắng gượng giãy giụa.
Nó bật khỏi lòng tôi, lao tới cắn chặt lấy gấu quần của bố Trần Mễ Tuyết.
Dù vậy, Bobo vẫn không hề lựa chọn làm tổn thương người khác.
Trong miệng nó phát ra những tiếng rên rỉ cầu xin, như đang khẩn thiết van nài nhà họ Trần hãy dừng tay.
“Đồ chó thối, mày còn dám cắn người à?!”
Trần Mễ Tuyết giơ bể cá trên bàn lên.
Rồi nện mạnh xuống đầu Bobo.
Bể cá vỡ tan, con cá vàng nhỏ rực rỡ sắc màu bên trong bật mấy cái trên mặt đất rồi nằm im không còn động đậy.
Con cá vàng ấy là món quà mà bố tôi tặng cho Bobo.
Trong mắt Bobo, nó giống như một người bạn thân thiết ngày đêm kề bên.
Từng có lần vì cá vàng bị bệnh, Bobo ngồi lì trước bể cá không ăn không uống, lặng lẽ canh chừng.
Chỉ đến khi cá vàng hồi phục, suốt ba ngày sau đó, nó mới chịu uống ngụm nước đầu tiên.
Bobo đau đớn cùng cực, mặc kệ bố Trần Mễ Tuyết đang liên tục giáng gậy xuống lưng.
Nó vẫn nằm rạp xuống trước xác cá vàng, nức nở rên rỉ.
Nó đã quá già rồi.
Chỉ riêng chuyện liều mạng bảo vệ tôi khi nãy cũng đã rút cạn toàn bộ sức lực còn lại trong nó.
Nhìn thấy ánh mắt đau đớn và lưu luyến của Bobo khi nhìn cá vàng.
Trần Mễ Tuyết cười khẩy, nâng chân lên, ngay trước mắt tôi và Bobo, giẫm mạnh một cái lên xác cá vàng, dẫm nát bấy.
Không dừng lại ở đó, cô ta còn cúi xuống, nhặt những mảnh cá be bét lên, nhét vào miệng Bobo.
“Không phải mày rất thích nó sao?”
“Vậy thì tao cho mày ăn nó luôn!”
Bobo vùng vẫy liều mạng để chống cự.
Trần Mễ Tuyết cứ thế liên tục đập vào mõm nó:
“Ăn đi cho tao!”
“Con đàn bà rác rưởi!”
“Con chó điên!”
Lúc đó, chiếc điện thoại rơi trên mặt đất của tôi bỗng reo lên.
Có lẽ là bố tôi gọi, bữa tiệc chắc sắp bắt đầu.
Ông muốn tôi đưa Bobo đến gặp lại các đồng đội cũ của nó.
Nhìn dòng chữ hiện trên màn hình điện thoại ghi chú “Bố”.
Trần Mễ Tuyết khịt mũi khinh bỉ:
“Còn đặt chú thích là ‘bố’? Con tiện nhân, mày cũng tự lừa mình quá đấy!”
Mẹ cô ta thì thấp giọng thúc giục:
“Mễ Tuyết, sắp đến giờ ăn rồi.”
“Chúng ta qua đó trước đi, đừng để cha nuôi con phải chờ lâu.”
“Nghe nói hôm nay ông ấy muốn giới thiệu một nhân vật rất quan trọng cho con quen biết, còn đặc biệt mời cả nhà ta đến dùng cơm cùng.”
“Nhất định đừng bỏ lỡ cơ hội lần này.”