Chương 7 - Người Cha Giấu Mặt

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ông ta cuối cùng cũng thốt ra được lời, nhưng lại như tiếng gào của con thú hấp hối.

Ông gục đầu vào kính, điên cuồng đập trán lên bề mặt lạnh lẽo đó, phát ra tiếng rú đau đớn và tuyệt vọng như dã thú bị nhốt trong chuồng.

Nước mắt, nước mũi, nước dãi hoà vào nhau, lem nhem khắp khuôn mặt già nua.

Ông ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi lặng lẽ nhìn ông ta, sau đó cất tờ báo cáo, xoay người rời đi.

Tiếng khóc thảm thiết xé lòng bị tôi bỏ lại sau lưng, càng lúc càng xa.

Kể từ khoảnh khắc này, kết cục của bọn họ… đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Sau cơn bão, tôi đổi tên công ty từ “Vệ Quốc Thực Phẩm” thành “Niệm An Thực Phẩm”.

Niệm là nỗi nhớ mẹ.

An là điều tôi mong mẹ được hưởng.

Tôi xoá bỏ toàn bộ những mảng kinh doanh màu mè, phô trương.

Dồn toàn bộ ngân sách và lực lượng R&D vào lĩnh vực thực phẩm sức khoẻ cho nhóm người đặc biệt — đặc biệt là các sản phẩm dành cho người có cơ địa quá mẫn cảm, dễ dị ứng.

Đây là lĩnh vực khó khăn và cực kỳ tốn kém.

Hội đồng quản trị có rất nhiều người phản đối.

Nhưng tôi là cổ đông lớn nhất.

Tôi quyết định.

Tôi rót vốn lớn, liên kết cùng các viện nghiên cứu và bệnh viện hàng đầu trong nước, thành lập cơ sở dữ liệu đầu tiên về dị nguyên hiếm gặp gây dị ứng.

Và tôi tuyên bố — cơ sở dữ liệu này sẽ miễn phí mở cửa cho toàn xã hội.

Tôi muốn, những người giống như tôi — không cần sống dè dặt, không cần bị xem như “gánh nặng” hay “rắc rối”.

Một năm sau, sản phẩm đầu tiên của “Niệm An Thực Phẩm” ra đời:

Máy xét nghiệm nhanh dị nguyên thực phẩm di động.

Sản phẩm giành được giải vàng sáng chế quốc tế.

Chỉ trong ba giây, thiết bị có thể phát hiện hàng trăm dị nguyên phổ biến và hiếm gặp trong thực phẩm.

Ngày đầu tiên mở bán — cháy hàng.

Giá cổ phiếu của công ty tăng vọt.

Doanh nghiệp chính thức niêm yết sàn chứng khoán.

Chương 10

Có phóng viên hỏi tôi:

“Cố tổng, cô còn rất trẻ mà đã đạt được thành tựu như vậy, thật đáng khâm phục. Nhưng chúng tôi biết cô từng trải qua những bất hạnh trong gia đình, xin hỏi, quãng thời gian đó có ảnh hưởng gì đến việc cô sáng lập ‘Niệm An’ không?”

Đó là một câu hỏi sắc bén và nhạy cảm.

Cả khán phòng im phăng phắc, tất cả đều chờ đợi câu trả lời của tôi.

Đứng dưới ánh đèn rọi chói mắt, tôi chợt nhớ đến căn nhà ngập trong dối trá và mùi tanh, nhớ tờ hợp đồng bảo hiểm lạnh lẽo, nhớ tiếng gào tuyệt vọng cuối cùng của Cố Vệ Quốc.

Những quá khứ từng khiến tôi đau đến chết đi sống lại, giờ đây lại xa xăm đến lạ thường.

Tôi mỉm cười bình thản, nhìn vào ống kính, cũng là nhìn về chính con người của quá khứ mình:

“Quãng thời gian đó dạy tôi một điều.”

“Cảm giác an toàn, chưa bao giờ là thứ người khác ban cho, mà là do chính mình tự tạo nên.”

“Khi bạn nhìn sâu vào vực thẳm, vực thẳm cũng đang nhìn lại bạn. Nhưng bạn hoàn toàn có thể chọn quay lưng, bước về phía ánh sáng.”

“Bạn không cần trở thành mặt trời của ai cả, bởi bản thân bạn, đã là ánh sáng rồi.”

Phía dưới, dì tôi đứng giữa đám đông, nước mắt rưng rưng, vỗ tay thật mạnh.

Kết thúc buổi tiệc, tôi không để tài xế đưa về mà tự mình lái xe.

Không phải quay về căn nhà u tối từng khiến tôi nghẹt thở, mà là về ngôi nhà tôi tự thiết kế — tràn ngập ánh nắng, đầy hoa lá, với những khung cửa sổ cao chạm đất.

Tôi pha cho mình một ly cà phê đặc biệt không chứa bất kỳ dị nguyên nào, đứng bên cửa sổ ngắm những ánh đèn thành phố.

Tôi biết, cuộc đời tôi… mới chỉ bắt đầu.

Tiếng “ting” vang lên từ điện thoại.

Là báo cáo tháng của Quỹ Từ Thiện An Tâm Hô Hấp — tổ chức do chính tôi sáng lập.

Tháng này, lại có một đứa trẻ mắc chứng dị ứng phấn hoa hiếm gặp được giúp đỡ, lắp đặt hệ thống lọc khí đặc biệt để có thể bước ra ngoài vào mùa xuân.

Trong tấm ảnh đính kèm, đứa bé đang chạy trên bãi cỏ, cười rạng rỡ như một mặt trời nhỏ.

Tôi đặt ly cà phê xuống, nhắn lại:

【Tiếp tục. Hãy để mọi đứa trẻ đều có thể hít thở bình yên dưới ánh mặt trời.】

Đặt điện thoại xuống, tôi ngẩng đầu nhìn lên giá sách.

Trên đó, một bức ảnh cũ nằm lặng lẽ — mẹ tôi trẻ trung, đang ôm tôi lúc nhỏ, nụ cười dịu dàng như gió xuân.

Tôi từng nghĩ, mẹ qua đời vì làm việc quá sức.

Nhưng khi tiếp quản công ty, tra lại hồ sơ y tế cũ, tôi phát hiện một sự thật bị chôn giấu.

Mẹ tôi cũng mắc chứng dị ứng nghiêm trọng, thậm chí phức tạp hơn tôi.

Bà không phải bệnh chết, mà là tự sát.

Bằng một cách cực hiếm — bà đã tiêm vào cơ thể chính mình loại dị nguyên gây tử vong cao nhất.

Trước khi chết, mẹ sửa lại di chúc, đem toàn bộ tài sản bỏ vào quỹ tín thác có “điều khoản đặc biệt”,

và để lại bức thư cuối cùng — không gửi cho tôi, mà gửi cho dì.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)