Ta là một cô gái câm, gả cho vị Nhiếp chính vương tuyệt hậu.
Cả kinh thành đều chờ xem trò cười của ta, nào ngờ tại yến tiệc trong cung, ta lại nôn nghén giữa tiệc.
Mộ Dung Hành sắc mặt lạnh như sương: “Bổn vương chưa từng chạm qua ngươi, đứa bé là của ai?”
Ta chẳng buồn biện giải, lén rời đi, sinh hạ một đôi long phượng thai.
Mộ Dung Hành nhìn hai hài tử lớn lên càng lúc càng giống hắn, liền trầm mặc suy tư.
Đêm khuya, hắn đem ta ôm trọn vào lòng: “Vương phi, đứa bé là làm sao mà có?”
“Nàng với ta, diễn lại một lần là rõ.”
“Nàng không lên tiếng, tức là đã thuận ý.”
Bình luận