Chương 8 - Người Béo Mập Và Quả Trứng Huyền Bí

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hắn khẽ cau mày, trong mắt thoáng qua nét nghi hoặc:

“Hôm nay ta vốn chưa gặp nàng ta, nàng rốt cuộc đã thấy gì?”

Lúc ấy, ta bỗng hiểu ra — thì ra, lời Quân Phong nói… đều là thật.

Cảnh tượng vừa rồi, hóa ra chỉ là ảo giác, đều là giả cả.

Đúng lúc ấy, bên ngoài đại điện có người hoảng hốt chạy vào bẩm báo:

“Điện hạ, không hay rồi! Mệnh đăng của Thế tử Nam Huyền chập chờn bất định, e là sắp tắt mất!”

Ta muôn vạn lần cũng chẳng ngờ, khi gặp lại Nam Huyền, thằng bé đã nhắm nghiền đôi mắt, hơi thở mỏng manh, toàn thân bị phong ấn trong một khối băng sơn cực hàn.

Ta dốc hết sức lực mà đập, song tảng băng kia chẳng hề nứt lấy một đường nhỏ.

Tư Minh đứng chắn trước ta, vận khởi Ly Hỏa chi thuật.

Thế nhưng băng sơn vẫn vững như núi, chẳng động một mảy may.

Nam Huyền chậm rãi mở mắt, giọng yếu ớt đến gần như tắt:

“Phụ quân, đừng phí công vô ích… vô dụng thôi.”

Rồi hắn đưa mắt nhìn ta:

“Nương ơi, nếu có thể làm lại từ đầu, khi ấy người có chọn mang ta đi cùng không?”

Nhìn gương mặt hắn ngày càng nhợt nhạt, ta gật đầu thật mạnh.

“Nam Huyền, nếu có thể quay lại, nương nhất định mang con đi, tuyệt đối không bao giờ bỏ con lại nơi Cửu Trùng Thiên này nữa.”

“Con tha cho nương được không? Tất cả đều là lỗi của ta. Chờ con ra được, ta sẽ đưa con đi khắp nơi, làm mọi điều con mong, được chứ?”

Nam Huyền khẽ cong môi cười:

“Được, vậy kiếp sau, con vẫn muốn chọn người làm nương.”

Ta vội lắc đầu, nước mắt như mưa, nghẹn ngào chẳng nên lời.

Ta đúng là một kẻ làm mẹ bất tài vô dụng — chỉ biết sinh, chẳng biết dưỡng; bỏ con lại nơi xa, khiến nó chịu cảnh cô độc từng đêm từng ngày.

“Đừng đợi kiếp sau, kiếp này vẫn còn kịp!”

Thần tiên chẳng giống phàm nhân, họ có thể sống ngàn vạn năm, nhưng một khi tử vong, liền hồn phi phách tán, chẳng còn cơ hội luân hồi.

“Nam Huyền, đợi ta… nương nhất định sẽ cứu con ra!”

Huyết mạch của Linh Xà nhất tộc vốn cực kỳ hiếm, mà tâm huyết lại là vật quý, có thể trong khoảnh khắc tăng mạnh pháp lực.

Nếu ta lấy tâm huyết mình phối hợp với Ly Hỏa của Tư Minh, biết đâu có thể phá được băng sơn này.

Tư Minh tựa như đoán được ý ta, lập tức cất tiếng ngăn cản.

Chương 12

“Không được! Nàng đã mất mệnh châu hộ thể, nếu còn cưỡng ép vận dụng bổn nguyên, sẽ tổn thương căn cốt!”

Ta cắt ngang lời hắn chưa dứt:

“Thì sao chứ?”

Rốt cuộc, món nợ này là ta mắc với Nam Huyền.

Đúng lúc ấy, một giọng nói mang theo ý cười vang lên, kèm theo tiếng vỗ tay chậm rãi.

“Thật là một màn mẫu tử tình thâm cảm động lòng người, khiến ta cũng suýt rơi lệ mất thôi.”

Giang Kỳ y phục phấp phới, dáng cười ôn hòa mà từng bước tiến lại gần.

Nàng duỗi tay, chỉ nhẹ búng ngón tay một cái, Nam Huyền trong khối băng lập tức bị hút vào lòng bàn tay nàng.

Chỉ thấy nàng đơn tay bóp chặt lấy cổ hắn.

Móng tay sắc bén ghim sâu vào làn da trắng trẻo nơi cổ.

“Đồ điên!”

Ta không kìm được mà hét lên, nàng lại mỉm cười thản nhiên.

“Nếu khi nãy ngươi ngoan ngoãn mang cái tên tiểu phế vật ấy trở về phàm gian, ta đâu cần đối xử tàn nhẫn với Nam Huyền như thế.”

“Tất cả là do ngươi hại Nam Huyền. Nếu ngươi không trở lại, nó sớm đã chỉ nhận ta làm mẫu thân, ta ắt sẽ yêu thương nó hết lòng.”

Nàng đổ hết tội lỗi lên đầu ta, nhưng ánh mắt lại xuyên qua ta, dừng thẳng trên người Tư Minh, giọng nói bi thương mà mềm mại:

“Tư Minh, đến nước này rồi… ngươi có hối hận chăng?”

Thì ra, Giang Kỳ từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, cùng Tư Minh là thanh mai trúc mã.

Hai người cùng tu hành, tu vi tương đương, tính tình hòa hợp, tâm ý tương thông.

Trong mắt người đời, họ là đôi ngọc đồng kim nữ.

Ai nấy đều ngầm mặc định, nàng sẽ là Thái tử phi tương lai của hắn.

Mãi đến khi trưởng thành, nàng không kìm nổi tò mò, tìm đến Thiên Duyên kính mà bói một quẻ.

Không ngờ, quẻ tượng lại hiển hiện — mệnh định chi nhân của Tư Minh, vốn chẳng phải nàng.

Nàng chẳng chịu tin, hết lần này đến lần khác thi triển bí thuật bói toán, cuối cùng mới đoán ra — mệnh định chi nhân của hắn, lại xuất thân từ xà tộc.

Giang Kỳ giận đến phát cuồng.

Nàng vốn là thiên chi kiêu nữ, từ nhỏ đã được cả tộc kỳ vọng, tu vi vượt xa đồng lứa, là tài nữ hiếm thấy trong tiên môn.

Một người như nàng, lại thua dưới tay một yêu nữ vô danh tiểu tốt.

Nàng không thể chấp nhận kết cục như vậy.

Cuối cùng, nàng quyết định mạo hiểm, thừa lúc Tư Minh rời cung tu luyện, lặng lẽ hạ lên người hắn Hợp Hoan Cổ.

Hợp Hoan Cổ khiến Tư Minh si mê nữ tử đầu tiên hắn trông thấy, rồi cùng nàng hoan hợp sinh tử, kết hạ hậu duệ.

Chỉ cần khiến Tư Minh yêu nàng, cưới nàng, cho dù chỉ là khoảnh khắc thoáng qua nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng nàng chẳng ngờ, Tư Minh đối với bản thân lại tàn nhẫn đến vậy — thà tự tổn hao đạo hạnh, còn hơn để bản thân chịu sự khống chế của cổ độc.

Khi cổ độc bị ép ra, nàng cũng bị phản phệ, thân thể thụ thương nặng nề, từ đó vĩnh viễn chẳng thể sinh con.

Nghĩ đến đây, oán hận nơi đáy lòng nàng lại càng sâu nặng.

“Dựa vào cái gì? Những gì ta khổ tâm đoạt lấy, lại không bằng ngươi — một kẻ được định trước?”

Ánh mắt nàng rơi lên gương mặt đau đớn của Nam Huyền trong tay, lửa giận trong mắt càng bốc cao.

“Ta đã đối xử với ngươi tốt như vậy, truyền cho ngươi pháp thuật, còn dạy cả Huyền Băng chi pháp. Thế mà trong lòng ngươi, vẫn chỉ nhớ đến ả đàn bà ấy?”

Từ đầu, nàng đã toan tính sẵn, sẽ nuôi dưỡng Nam Huyền như con ruột, nhưng lại luôn ngấm ngầm áp chế hắn.

Chỉ khi hắn biểu hiện xuất sắc, mới ban cho chút dịu dàng thương xót.

“Thế tử Nam Huyền quả là làm tốt, không hổ là huyết mạch của điện hạ.”

Nhưng hễ Nam Huyền làm sai, nàng liền tránh mặt người ngoài, âm thầm trừng phạt.

Nhẹ thì dùng giới xích đánh vào tay, nặng thì nhốt vào phòng tối, không cơm không nước.

Nàng là Thái tử phi do Thiên Đế thân chọn, người trong Linh Tiêu điện đều xem nàng là nữ chủ nhân tương lai, chẳng ai dám trái lời.

Huống hồ khoảng thời gian đó, Tư Minh vốn không ở Linh Tiêu điện, mà bị giam giữ tại Thiên Hình đàn, chịu đủ ba trăm năm lôi hình.

Ta hoàn toàn choáng váng, từ từ quay đầu nhìn về phía Tư Minh:

“Tại sao? Vì sao ngươi lại đến Thiên Hình đàn, còn chịu hình phạt lôi điện?”

Hắn chỉ lặng lẽ siết tay ta, không nói một lời.

Giang Kỳ cười lớn, ánh mắt đỏ như máu:

“Ngươi còn mặt mũi hỏi hắn vì sao ư? Nếu không vì ngươi, hắn sao phải gánh lấy thiên uy giáng phạt ấy?”

Chương 13

Ba trăm năm trước, Tư Minh từng lập lời thề trước mặt Thiên Đế: không phải ta thì không cưới.

“Tiên – yêu bất đồng lộ, đây chẳng qua là kiếp tình của ngươi, nên nghĩ cách độ qua sao lại lún sâu trong đó?”

Nhưng Tư Minh chỉ nói:

“Bất kể nàng là tiên hay yêu, ta chỉ cần mình nàng.”

“Chẳng lẽ vì một nữ tử, ngươi cam tâm từ bỏ hết thảy mọi thứ hiện tại?”

Tư Minh quỳ nơi điện rộng, thần sắc kiên quyết không đổi:

“Cầu phụ hoàng thành toàn.”

Vì vậy, hắn bị đày đến Thiên Hình đàn, ngày đêm chịu lôi phạt. Thiên Đế vốn muốn hắn nghĩ lại, quay đầu, nhưng hắn thủy chung chưa từng thay đổi tâm ý.

Lấy ta làm thê, đồng hành trọn kiếp.

Hóa ra năm đó hắn căn bản không phải đến Bất Chu Sơn trừ yêu, mà là bị đày đến Thiên Hình đàn.

Lời Giang Kỳ khi ấy, lại là một phen dối trá.

Cho đến đêm hôm đó, khi Bạch Thành Sơn bùng cháy trong Ly Hỏa, ta cưỡng ép đẩy ra hộ thể mệnh châu, mà hắn khi xưa từng hạ dấu truy tung nơi ấy.

Linh thức hắn cảm nhận được ta đang lâm nguy, liền bất chấp tất cả xông ra khỏi Thiên Hình đàn, hạ phàm, thi triển Huyền Băng pháp, gọi mưa lành dập tắt thiên tai.

Ta quay sang nhìn Giang Kỳ, tức giận chỉ vào nàng:

“Là ngươi! Tất cả đều là do ngươi gây ra! Ngươi đã phóng Ly Hỏa!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)