Chương 10 - Người Bạn Từng Mất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

10

Nhắm mắt lại, hình ảnh đêm qua lại hiện lên — thân hình béo phì ghì chặt lấy tôi, quần áo bị xé rách tơi tả, tôi gào khản cả giọng, mà người ngoài xe vẫn dửng dưng.

Mãi đến khi có cảnh sát tuần tra đi ngang, nhận thấy bất thường, chúng vội vàng đẩy tôi xuống đường rồi bỏ chạy.

Tôi mới thoát nạn.

“Niên Chỉ…” Giang Nhuận dường như muốn biện hộ cho anh, mấp máy môi thật lâu mới nói ra:

“Anh ấy… có nỗi khổ riêng.”

Tôi im lặng.

Dù là vì lý do gì, anh ta đã đối xử với tôi như thế, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ.

Thấy tôi chỉ cúi đầu nghịch ngón tay, cô do dự hồi lâu, rụt rè mở miệng:

“Nếu như… tôi nói nếu như, Niên Chỉ chính là…”

Tôi biết cô định nói gì, liền khẽ ngắt lời:

“Anh ấy không phải Thẩm Hành. A Hành của tôi đã chết trong ngọn lửa đó từ lâu rồi.”

Sắc mặt Giang Nhuận cứng lại, chỉ biết lặng lẽ thở dài.

Sau khi xuất viện, Giang Nhuận cứ như biến mất.

Giáo viên của cô nói, cô đã làm thủ tục tạm nghỉ học.

Cuộc sống của tôi lại quay về hai điểm một tuyến, yên bình đến mức dường như chưa từng xuất hiện hai người ấy.

Chỉ còn sợi dây chuyền trên cổ tôi, cùng bóng dáng theo dõi phía sau, nhắc nhở tôi rằng tất cả không phải mơ.

Đêm, đang ngủ say.

Ngoài cửa sổ sấm rền dữ dội, tia chớp xé toạc màn đêm vô tận.

Tôi giật mình tỉnh giấc.

Nhìn ra ngoài cửa, gió bão gào thét, trong lòng vô cớ dâng lên hoảng loạn.

Điện thoại dưới gối rung lên, là cuộc gọi từ Giang Nhuận.

Tôi bắt máy, lòng bàn tay siết chặt điện thoại rịn mồ hôi.

“Nhuận Nhuận.”

Vừa mở miệng, tôi lại bị chính giọng khàn khàn của mình dọa sợ.

“Có làm cậu thức giấc không, Tri Tri?” Giọng cô đầy mệt mỏi và nỗi đau khó nói thành lời.

“Muộn thế này, có chuyện gì không?”

Thật ra, điều tôi muốn hỏi hơn cả là–Niên Chỉ đã xảy ra chuyện gì chưa?

Đầu dây bên kia vang lên tiếng mở cửa, mơ hồ nghe thấy giọng một người đàn ông: “Sao còn chưa ngủ?”

Giang Nhuận lập tức lấy lại vài phần tinh thần: “Không có gì, chỉ là nhớ cậu thôi.”

Nói xong, cô dứt khoát cúp máy.

Đêm đó, tôi ngủ vô cùng bất an.

Liên tục gặp ác mộng.

Trong mơ, Niên Chỉ bị tra tấn đến không còn hình dạng, khắp người chẳng còn chỗ nào lành lặn.

Từ hốc mắt chảy ra không phải nước mắt, mà là máu.

Anh như biết tôi đứng ngay trước mặt, muốn mở miệng nói với tôi.

Nhưng khi hé môi, tôi lại thấy chiếc lưỡi bị chặt đứt.

Tôi hoảng sợ choàng tỉnh, cả đêm không ngủ được.

Sau kỳ nghỉ Tết, nhập học trở lại, cuối cùng Giang Nhuận cũng đến trường.

Người đưa cô đến, không phải Niên Chỉ.

Vừa thấy tôi, cô liền nhảy chân sáo chạy lại, ôm chặt lấy tôi.

“Cậu gầy đi rồi.” Tôi cũng vòng tay ôm lại.

Cô úp mặt vào cổ tôi, giọng lộ rõ mệt mỏi không thể che giấu.

Cô khẽ nói: “Không còn Niên Chỉ nữa rồi.”

Tôi sững lại, chỉ thấy trong chốc lát trời đất quay cuồng, đầu đau dữ dội.

Trái tim như bị dao cắt nát, bi thương ập đến, ép không khí quanh tôi loãng ra, khiến tôi nghẹt thở, đầu gối mềm nhũn, suýt quỵ xuống đất.

Giang Nhuận đỡ tôi vào ký túc, tôi nhìn thấy trên bàn đặt ngay ngắn một chiếc hộp gỗ.

Trong lòng tôi đã hiểu đó là gì, nhưng cứng đầu không chịu bước lại gần.

Cô nắm chặt tay tôi.

“Đau không?”

Rất lâu sau tôi mới tìm lại được giọng mình, khó nhọc mở miệng.

Tôi có nghe qua vài phương pháp tra tấn của họ.

Thẩm Hành vốn là người chỉ cần bị đứt tay thôi cũng khóc suốt nửa ngày.

Vậy mà nỗi đau ấy… anh phải làm sao chịu đựng được?

Cô nhắm mắt lại, cầu xin: “Đừng hỏi nữa, Tri Tri, làm ơn đừng hỏi.”

Một lúc lâu, chúng tôi đều không nói gì thêm.

Người dưới lầu chờ sốt ruột, gọi điện thúc giục.

Giang Nhuận tiện tay lấy vài món đồ.

“Tớ sắp kết hôn rồi.” Giọng cô nhẹ tênh, nhưng trong lời nói chẳng hề nghe thấy niềm vui của cô dâu.

Tôi chớp mắt chậm chạp, còn chưa kịp tiêu hóa hết tin tức này, thì đã nghe cô nói tiếp:

“Không mời cậu đâu, cũng chẳng cần thiết.”

Ngẩn người một chút, tôi vẫn chúc phúc: “Chúc cậu tân hôn hạnh phúc.”

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời dần lặn, ánh vàng mờ phủ lên người cô.

Khuôn mặt Giang Nhuận ánh lên vẻ quyết tuyệt.

Cô cầm túi xách định đi, rồi lại dừng ở cửa, quay sang nói với tôi:

“Tớ tên là Yến Thanh, ‘hải yến hà thanh’ ấy. Nhất định phải nhớ kỹ nhé.”

Tôi nhìn bóng lưng cô, bỗng hỏi: “Cậu còn quay lại không?”

Cô đứng im giây lát: “Không quay lại nữa.”

Giang Nhuận không hề ngoái đầu, chỉ giơ cao cánh tay vẫy một cái, coi như lời tạm biệt.

Tôi chợt nhớ.

Cô từng nói, người thật sự muốn rời đi, sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Niên Chỉ cũng thế.

Trong ánh hoàng hôn, thiếu nữ cứ thế bước đi, kiên quyết không dừng.

Tôi không ngờ, đó lại là lần cuối cùng tôi gặp cô.

Tin tức Giang Nhuận kết hôn, phủ kín khắp nơi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)