Chương 3 - Người Bạn Trong Danh Bạ

“Vậy đi khách sạn Quân Việt nhé? Anh đặt bàn trước rồi.”

Tôi gật đầu.

Trên đường tới Quân Việt, Lục Ấp Xuyên giải thích:

“Một dự án cần bàn giao bất ngờ xảy ra trục trặc, mấy hôm nay anh bận xử lý.”

Tôi gật gù:

“Tôi cứ tưởng anh cố ý cơ.”

“Cố ý gì?”

“Câu giờ.”

Anh nhìn tôi rất nghiêm túc:

“Không đâu.”

Vừa tới Quân Việt, nhân viên phục vụ lập tức đưa chúng tôi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Tôi vừa ngồi xuống chuẩn bị gọi món thì sau lưng vang lên một giọng nói bất ngờ:

“Phí Yên, thật sự là em sao?”

Tôi ngẩng đầu, là anh bạn trai cũ – cũng là học bá ngày xưa của tôi.

Anh ta cười rạng rỡ:

“Anh biết ngay đến đây thế nào cũng gặp em. Em từng rất thích món ăn ở đây mà, đặc biệt là món đậu hũ thông tùng, ăn bao nhiêu cũng không chán…”

Anh ta luyên thuyên mãi không dứt, khiến tôi hơi lúng túng.

Nhất là khi trước mặt tôi đang có mặt Lục Ấp Xuyên.

Bạn trai cũ lúc này mới để ý đến sự hiện diện của Lục Ấp Xuyên, mặt khựng lại, nghiêng đầu hỏi tôi:

“Bạn trai em hả?”

“Không phải.” – Tôi đáp.

Không hiểu sao, anh ta bỗng nhiên tự nhiên khoác vai Lục Ấp Xuyên, giọng điệu như người từng trải:

“Anh bạn, nghe tôi đi, dừng lại đúng lúc đi. Anh nhìn tôi mà xem, chia tay hai năm rồi vẫn chưa quên được, con gái này là tai họa, buông tay sớm thì đỡ khổ sớm.”

Lục Ấp Xuyên nhẹ nhàng gạt tay anh ta ra, ngẩng đầu điềm tĩnh nói:

“Bạn anh vẫn đang đợi kìa.”

Bạn trai cũ quay đầu nhìn, nói mấy câu khách sáo rồi rời đi.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng.

Tôi liếc nhìn sắc mặt Lục Ấp Xuyên, thử dò xét:

“Hay là… anh dừng lại thật đi?”

Lục Ấp Xuyên lúc đó đang dùng khăn lau tay, đúng chỗ vừa bị bạn trai cũ chạm vào.

Anh ngẩng đầu lên, bình thản hỏi lại:

“Bảy năm rồi, anh còn dừng kiểu gì được nữa?”

4

Không khí sau đó trở nên dễ chịu hơn nhiều.

Lục Ấp Xuyên không phải người nói nhiều, nhưng mỗi câu nói đều vừa phải, có chừng mực, khiến tôi không thấy bị áp lực hay khó xử.

Tôi đoán EQ của anh chắc cũng cao đấy.

Chỉ từ vài câu trò chuyện rời rạc, tôi đã dần ghép được bức tranh về một Lục Ấp Xuyên rất xuất sắc.

Tốt nghiệp từ một trường danh tiếng, anh ấy cùng một đàn anh chung trường mở công ty riêng, chuyên về trí tuệ nhân tạo. Cũng gặt hái được chút thành tựu, gần đây vừa ký được một hợp đồng lớn.

“Ngày ăn mừng hôm đó, em đến tìm anh.” – Anh nói.

Tôi lập tức nghĩ tới buổi tối đó, tò mò hỏi:

“Lúc em đến xin kết bạn, anh đang nghĩ gì vậy?”

Anh lại im lặng, bắt đầu giả chết.

Nhưng lần này tôi không định bỏ qua dễ dàng, thử dò hỏi:

“Lúc đó… có phải là đang căng thẳng không?”

“Anh đang nghĩ…” – cuối cùng anh cũng mở miệng, giọng hơi trầm – “Quả nhiên là em vẫn không nhớ ra anh.”

“…”

Rõ ràng tôi đâu có làm gì có lỗi với anh ấy, vậy mà bỗng dưng cảm thấy như mình là người tệ bạc.

Tôi vội vàng giải thích:

“Anh thay đổi nhiều quá. Trong ấn tượng của em, học bá cấp ba không giống vậy nên mới…”

Nhưng lời giải thích ấy chỉ khiến sắc mặt anh càng thêm u ám. Tôi vội nói thêm:

“Nhưng anh vừa nhắc đến cái tên Lục Ấp Xuyên là em nhớ ra ngay mà. Anh thật sự rất giỏi, em ấn tượng sâu sắc.”

“Với cả… bây giờ anh rất đẹp trai.” – Tôi nhỏ giọng bổ sung.

Anh khẽ cười, dịu dàng đáp:

“Anh biết mà, anh không trách em.”

“Anh chỉ trách bản thân mình không đủ hấp dẫn em.” – Anh ngẩng mắt nhìn tôi, nhẹ nhàng nói thêm.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau ấy, tim tôi bỗng đập loạn lên.

Tôi lập tức rút lại nhận xét “Lục Ấp Xuyên không biết tán gái”.

Dựa theo cách anh ấy cư xử tối nay, rõ ràng còn cao tay hơn cả bạn trai cũ học bá của tôi.

Sau bữa ăn, Lục Ấp Xuyên lái xe đưa tôi về nhà.

Tới gần cổng khu chung cư, anh bất ngờ dừng xe.

Tôi khó hiểu hỏi:

“Sao thế?”

Anh chỉ về phía trước, nơi có một bóng người cao gầy đang đứng, hỏi:

“Đó có phải bạn trai cũ của em không?”

Tôi nhìn theo, đúng là Hứa Cạnh Thâm.

Anh ta nấp nửa người sau gốc cây bên đường, ánh sáng từ đèn đường chiếu lên gương mặt lúc sáng lúc tối, cả người chìm trong bóng đêm, không nhìn kỹ thì không nhận ra.

Tôi gật đầu xác nhận.

Lục Ấp Xuyên vẫn đang nhìn chằm chằm anh ta.

Tôi vừa định hỏi sao anh lại nhìn như thế, thì nghe anh lên tiếng:

“Trong tay anh ta đang cầm cái gì vậy?”

Tôi nheo mắt nhìn kỹ, thật ra cũng không thấy rõ, nhưng đoán cũng đoán được:

“Chắc là dao, anh ta rảnh rỗi hay có thói quen xoay dao chơi.”

Lục Ấp Xuyên nhìn tôi sững sờ.

Tôi đoán anh ấy hiểu nhầm, bèn nghiêm túc giải thích:

“Là kiểu xoay dao biểu diễn ấy. Thứ anh ta cầm chắc là dao bướm.”

“Dao nào thì cũng có thể làm người khác bị thương.” – Anh nói.

“Anh ta chắc không đến mức… làm ra chuyện gì đó—”

Tôi bất giác nhớ tới lời bạn thân dặn, khiến câu nói nghẹn lại, không thể tiếp tục.

“Anh đã tìm hiểu về bạn trai cũ của em.” – Lục Ấp Xuyên nói – “Anh không yên tâm. Anh ta từng đánh người, còn có tiền án lưu trong hồ sơ cảnh sát.”

Thật ra lần đó là vì ghen tuông.

Tôi định nói vậy, nhưng nghĩ lại, giờ tôi và Lục Ấp Xuyên đang xuất hiện cùng nhau, chẳng phải là cơ hội tốt nhất để Hứa Cạnh Thâm ghen à?

“Hay là…” – giọng anh bỗng khàn đi – “Em muốn xuống xe nói chuyện rõ ràng với anh ta?”

Thấy tôi im lặng, anh bổ sung thêm:

“Anh muốn đi cùng em.”

Báo cáo