Chương 2 - Người Bạn Trai Thứ Năm

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

Tôi đúng là kiểu “yêu mù quáng tự an ủi bản thân” điển hình.

Giờ tôi và Cố Phối Niên đang nằm cạnh nhau trên giường, mà anh vẫn đang khóc.

Tình huống này thật sự quá phức tạp, phức tạp đến mức tôi chỉ muốn rút một điếu thuốc ra hút cho tỉnh người.

“Tôi không phải người thứ ba chứ?”

Bên cạnh vang lên tiếng sụt sịt.

“Không phải.”

Một lát sau.

“Nếu tôi là người thứ ba thì em nói thật đi.”

Tiếng sụt sịt kia gần như biến thành nức nở nghẹn ngào.

Tôi bất lực đưa anh một tờ giấy — sao có người mang vẻ ngoài ngông nghênh, phong trần như vậy mà bên trong lại là kẻ mít ướt thế này chứ.

“Anh thật sự không phải người thứ ba, tôi đảm bảo.”

“Thế tôi là người bạn trai thứ mấy của em?”

“…”

7

Giờ là một giờ sáng.

Cố Phối Niên đã khóc trong vòng tay tôi suốt hai tiếng rồi.

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã thử nhiều lần định giải thích, nhưng lần nào cũng bị anh bịt miệng lại.

Tôi ngửa đầu thở dài, cuối cùng kéo anh dậy:

“Đừng than vãn sướt mướt nữa, anh à. Sáng mai em có tiết tám giờ, anh còn họp. Chẳng lẽ muốn đến phòng họp với đôi mắt sưng húp thế này à?”

“Em thật sự chưa từng yêu họ, cùng lắm chỉ là nói chuyện phiếm để lấy tư liệu viết truyện thôi.”

Lần này tôi thành công ngăn được anh xen vào, giải thích rõ ràng từng câu.

Nhưng anh không tin, khăng khăng bắt tôi đưa mấy truyện đã viết ra cho xem.

Nói thật, xấu hổ đến mức tôi chỉ muốn chui xuống đất.

Mỗi lần viết xong tôi còn không dám đọc lại lần thứ hai.

Giờ mà đưa cho bạn trai xem, khác nào tự mình “chết vì xấu hổ” đâu!

Nhìn gương mặt anh đang từ âm u chuyển sang giông bão, tôi cắn răng, cuối cùng vẫn lôi bản thảo ra.

Nhân lúc anh chăm chú lật từng trang, tôi xuống giường tìm miếng dán mắt giảm sưng để dán cho anh.

“Còn chuyện của chúng ta, em có viết không?”

Giọng Cố Phối Niên khẽ vang lên, trầm thấp và khàn khàn.

Được thôi, anh thật sự định moi sạch mọi lớp ngụy trang trong tâm hồn tôi đêm nay à?!

8

Sáng hôm sau, tôi mang cặp quầng thâm dày cộm dưới mắt ngồi trong lớp, toàn thân toát ra oán khí. Trời biết, chuyện bị lộ tài khoản phụ khiến tôi khó chịu đến mức nào.

Học được nửa buổi, tôi không nhịn được mà mở bản truyện mới đăng gần đây. Dưới hàng chục bình luận tiêu cực, xuất hiện một ID tên “Yêu Thâm” phản hồi từng cái một:

【Hừ, đây chỉ là nhật ký tình yêu của tôi thôi.】

【Có ai từng viết sách vì bạn chưa? Ghen tị thì cứ ghen đi.】

【Nếu các người biết bạn gái tôi là ai, các người cũng sẽ thấy tôi thật may mắn.】

【Hai mươi bảy tuổi, có bạn gái viết sách tặng mình — còn gì bằng.】

Không chỉ vậy, tôi còn phát hiện ở những truyện cũ bỗng dưng có thêm vô số bình luận mỉa mai:

【Sinh viên mỹ thuật? Tay chân chắc suốt ngày dính sơn bẩn thỉu.】

【Sinh viên thể thao? Có chạy nhanh bằng chiếc Maybach của tôi không?】

【Nghệ sĩ violin? Lần sau tôi đầu tư, mời cậu đến kéo đàn trong đám cưới tôi nhé.】

Dù đã đổi ID, nhưng tôi vừa nhìn là biết ngay — Cố Phối Niên!

Trẻ con đến thế là cùng! Anh đổi cái tên thôi là nghĩ tôi không nhận ra à?!

Những bình luận phát cuồng của anh bị đám độc giả chửi ngược, vậy mà anh còn cứng miệng, cứ khăng khăng “không xứng thì không xứng”, lại còn hăng hái giới thiệu cho người ta đọc bộ truyện có nhân vật lấy anh làm nguyên mẫu!

9

Tôi vừa tức vừa buồn cười, định tắt điện thoại, chợt nhớ ra chuyện gì đó, lập tức mở khung chat với Cố Phối Niên:

【Anh mà dám báo cáo mấy quyển truyện trước của em để gỡ xuống là chết với em đấy!】

Bên kia gửi tới một chuỗi dấu chấm: 【……】

Vài giây sau:

【Sao em lại nghĩ anh thế, bảo bối? Anh mới không làm mấy chuyện nhảm nhí đó đâu, anh đang họp mà.】

【Anh liệu hồn đấy. Đừng tưởng đổi tài khoản là em không biết.】

Lúc này bên kia im lặng hẳn.

Một phút sau, Cố Phối Niên gửi liền mười cái sticker “khóc lóc tội nghiệp”.

Tôi chẳng thèm để ý. Những quyển đó là tiền nhuận bút nuôi sống tôi đấy, đầu có thể rơi, máu có thể đổ, nhưng truyện không được mất!

Ba phút sau, điện thoại rung lên. Tôi mở ra, vừa nhìn đã tức đến hoa mắt, chỉ muốn xông thẳng đến công ty bắt sống anh ta.

Trong khung chat là hai dòng tin nhắn:

【Bảo bối, đừng giận nữa, anh tặng thưởng cho em nhé.】

【Anh bảo người trong công ty cùng đọc truyện em, vậy bảng xếp hạng chắc sẽ tăng hạng đúng không? Anh còn viết cả cảm nhận sau khi đọc nữa.】

……

Tốt lắm. Tôi thật sự muốn ngất vì tức!

10

Tan học, mặc kệ Hứa Giang giữ lại, tôi lao thẳng về công ty.

Cố Phối Niên đã sớm khôi phục dáng vẻ bình tĩnh thường ngày.

Nhìn tôi hổn hển xông vào phòng làm việc, anh ngẩng đầu lên:

“Chiều nay em không có tiết à?”

“Đừng nói chuyện đó! Nếu anh dám để lộ tài khoản phụ của em, anh chết chắc! Ngay cả Hứa Giang còn không biết cơ mà!”

Tôi trừng anh một cái, giơ tay bóp má anh như cảnh cáo.

Cố Phối Niên thuận thế ôm tôi vào lòng, kiên nhẫn để tôi dọa dẫm. Giờ nghĩ lại, tôi đáng lẽ phải nhận ra sự khác thường rồi — anh ngoan ngoãn như vậy từ bao giờ chứ?!

Đợi tôi nói khô cả miệng, giải thích rõ lý do vì sao tôi không muốn lộ thân phận, rồi cầm ly nước trên bàn uống một ngụm, Cố Phối Niên mới chậm rãi mở miệng:

“Chúng ta cùng xem vài bình luận nhé.

Ngày 28 tháng 5 năm 2021, có người tên Ái Thâm để lại bình luận trong truyện ‘Cặp đôi mỹ thuật – toán học’: ủng hộ hết mình.

Ngày 31 tháng 1 năm 2022, người tên Mộ Thâm sau khi truyện mới kết thúc HE đã nạp tiền leo lên hạng nhất bảng thưởng.

Ngày 15 tháng 7 năm 2022, người tên Hâm Thâm bình luận dưới chương đầu: ‘Hu hu hu, cuối cùng cũng tới lượt tôi sao?’

…”

Có gì lạ đâu? Tôi ngẩng đầu ngơ ngác, những bình luận đó tôi đều thấy qua rồi, giữa hàng ngàn phản hồi thì trông rất bình thường.

“Thâm Thâm,” — anh nhìn tôi, giọng nửa cười nửa nghiêm — “dựa theo nguồn cảm hứng của em, anh chính là người bạn trai thứ mười, vì đây là quyển thứ mười em viết.”

Tôi chỉ biết ôm đầu thở dài — may mà anh không biết tôi còn một tài khoản bí mật nữa, không thôi anh phải xếp hàng đến tận thứ ba mươi mấy mất thôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)