Chương 2 - Người Bán Trái Cây Bí Ẩn

Mấy ngày liên tiếp, nó đều nhắn.

Câu trả lời luôn là: không có.

Nhưng nó lì lắm, đến ngày thứ năm thì nhắn từ sớm:

“Chị ơi, giờ sớm chắc chưa bán hết đâu, còn gì không ạ?”

“Chỉ còn táo thôi, có mua không?

Một quả 288 nghìn, tối thiểu mua 5 quả.

Hư không đổi, nhạt không đền, chuyển khoản trước, không nhận trả hàng.”

“Ơ… có hơi mắc một chút không ạ? Chị em nói chỗ chị giá rẻ lắm mà.”

“Táo cũng không mua nổi thì đừng mơ yêu đương.

Thích thì mua, không thì thôi.

Không mua đừng hỏi.”

Xem xong đoạn chat, tôi im lặng.

Tôi gửi cho nó ảnh giỏ trái cây mới nhận sáng nay.

“Không đúng nha, giỏ chị mới mua có 25 nghìn thôi.”

“Gì cơ???”

“Là đô la Mỹ chứ gì? Nhất định là vậy! ảnh mặt cười”

“Khoan đã, giỏ này hình như em thấy ở đâu rồi thì phải.”

“Tóm lại em muốn thì nói đi, chị hỏi giúp xem chị Cố còn không.”

Tôi chuyển sang khung chat với chị Cố.

“Chị Cố ơi, giỏ trái cây khi nãy còn không ạ? Em muốn đặt thêm một cái.”

Chị ấy trả lời ngay:

“Có nhé, bảo bối.

Nhưng shipper đang bận, lát nữa mới giao được, có sao không?”

Tôi đâu có ngại chờ.

Đang định báo tin mừng cho em họ thì nó đã gửi tin trước:

“Em nhớ ra rồi, hôm trước đi làm thêm ở siêu thị có thấy cái giỏ y chang!”

6

Nó kéo tôi đến siêu thị.

Quả nhiên là cái giỏ y hệt, quai quấn dây vàng, logo cũng giống.

Chỉ khác là… giá 1 triệu 288 nghìn.

Tôi nhìn kỹ, không nhầm dấu phẩy thật.

Liếc sang hộp sầu riêng bên cạnh, y như cái tôi ăn hôm qua.

Giá: 260 nghìn.

Thì ra từng miếng trái cây tôi ăn đều đã được định giá âm thầm bởi số phận.

Tôi không dám tin vào mắt mình, mong là mình nhìn nhầm.

“Em nói có sai đâu?” – nó nhìn tôi như nhìn người mất trí.

Tôi lắc đầu, cố gắng bào chữa:

“Chị Cố làm ăn lớn mà, có khi cung cấp hàng cho siêu thị luôn ấy chứ.

Cùng lắm chị ra cửa hàng chị ấy mua, chị vẫn định mua xoài nữa mà.”

Tôi lấy điện thoại nhắn:

“Chị Cố ơi, cửa hàng của chị ở đâu vậy? Em muốn ghé mua xoài.”

Chắc chị ấy bận nên chưa trả lời.

Tôi kéo em đi thì bỗng thấy bóng người quen quen tiến lại gần.

Là bạn trai cũ – Cố Cảnh.

Ánh mắt anh ấy thẳng tiến về phía giỏ trái cây tôi vừa xem.

Hồi còn quen tôi, rủ đi siêu thị thì lúc nào cũng bận.

Giờ thì tự đi mua trái cây, đúng là hiếm thấy.

Tôi lén nấp sau kệ hàng, quan sát.

Cố Cảnh khá kiên nhẫn, cúi người xem từng giỏ, rồi chọn một cái.

Rút điện thoại ra, cau mày suy nghĩ, sau đó lại đi chọn xoài.

Tôi thấy trong lòng ngứa ngáy.

Tôi bảo em họ đứng yên, rồi nhẹ nhàng tiến lại gần, cất giọng trêu:

“Trùng hợp ghê.

Thiếu gia giờ cũng biết tự đi siêu thị rồi à? Giỏ to vậy, mua cho ai thế?”

Tôi vừa nói vừa ngắm gương mặt nghiêng điển trai của anh ấy.

Chia tay nửa năm, vẫn phải công nhận một điều.

Tôi từng yêu một người đẹp trai thật.

Cố Cảnh hơi sững người, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Anh mua về ăn, không được sao?”

Tôi gật đầu:

“Được chứ.”

“Nhưng mà… anh bị dị ứng xoài mà?”

“Rầm.” – Quả xoài rơi xuống đất.

Mặt anh ta cứng đờ.

Căng thẳng gì vậy?

À, mua cho người khác nên ngại thừa nhận à?

“Tôi hỏi vậy thôi, chứ không quan tâm, chia tay rồi mà.”

Tôi xoay người định rời đi.

“Khoan đã.” – Anh ấy nắm tay tôi.

“Em nói đúng, mình chia tay nửa năm rồi. Em còn nhớ anh dị ứng xoài.”

“Nhưng Nhuyễn Nhuyễn này, mắt em cận rồi à?”

Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, thấy thằng em họ đang nghển cổ nhìn về phía này, y như đang xem phim truyền hình.

Cố Cảnh quay lại nhìn tôi, nghiến răng nói:

“Không cao bằng anh, không đẹp trai bằng anh, nhìn cũng chẳng có tiền.

Dẫn em đi siêu thị tay không, đến trái cây cũng không mua nổi.

Loại nghèo mạt hạng, vậy mà em cũng thích được?”

May mà cách xa, chứ không thì giờ này em tôi chắc khóc rồi.

Tôi gỡ tay anh ta ra.

“Nó nhỏ hơn anh, còn đi học đại học.

Anh ganh với sinh viên làm gì?”

Cố Cảnh sốc:

“Còn đang đi học?

Giờ em thích trai trẻ rồi à?”

Nghe y như thể tôi phản bội anh ta vậy.

Chua lè.

Quên mất là chúng tôi đã chia tay rồi sao?

Tôi cố tình chọc tức, dí tay vào ngực anh:

“Cố Cảnh, chẳng lẽ anh còn muốn quay lại với tôi?”

Anh ấy lặng đi, lùi nửa bước, quay mặt đi.

Không thấy rõ biểu cảm.

“Tôi mà thèm sao? Bị đá rồi còn quay lại, tôi không đến mức mất mặt như thế.”

“Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ tiện miệng hỏi chút thôi.”

Anh ta nhấn mạnh hai chữ “tiện miệng”.

Như sợ tôi hiểu lầm.

Tôi cúi xuống nhặt quả xoài lên, nhét lại vào tay anh.

“Anh làm rơi đấy, nhớ trả tiền nhé.”

7

Tôi vừa quay lại quầy kệ thì thằng em họ đã xáp lại hóng chuyện:

“Chị ơi, ai thế? Chị có đang yêu mà giấu em không đấy?

Ảnh cứ nhìn em hoài là sao? Hay chị giới thiệu em cho ảnh rồi?

Hay em là một phần trong mấy trò play của hai người hả?”

Tôi lạnh lùng đẩy cái đầu nó ra.

“Không, em là phần kết thúc. Đó là bạn trai cũ của chị.”

Hai chị em vừa đi lòng vòng vừa mua ít đồ ăn vặt.

Lúc ra tính tiền, bỗng có người quăng cả đống đồ lên quầy trước mặt tôi.

Ai mà không biết xếp hàng thế này, chiếm luôn chỗ tôi, quá vô duyên.

Tôi vừa định nổi đoá, ngẩng đầu lên thì lại thấy khuôn mặt quen thuộc của Cố Cảnh.

Mới xa có nửa tiếng mà cảm giác như ba mươi phút đã trôi qua.

Anh ta bình thản nói:

“Đây là đồ anh làm rơi, nhưng anh không thích ăn, vứt đi thì phí, nên tặng em đấy.”

Nói xong, Cố Cảnh quay người đi luôn.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì thằng em đã hí hửng mở túi lục lọi.

“Để xem cái thằng xui xẻo đó làm rơi những gì nào?

Socola, caramel brûlée, khô heo, bánh cuộn Thụy Sĩ…

Khoan đã, sao toàn là mấy món chị thích ăn vậy?”

Nó bỗng ngộ ra điều gì đó, cười toe toét mà không đáng một xu.

“Chị à, em nói thật nhé, bạn trai cũ của chị vừa đẹp trai vừa có tiền, sao chị không nghĩ tới việc quay lại với anh ta?”

Tôi vừa thanh toán xong, giật lại cái túi trên tay nó.

“Muốn giỏ trái cây và đồ ăn vặt hay muốn chị quay lại với ảnh, chọn một cái đi.”

Thằng bé cúi đầu lầm bầm: “Sao em lại có bà chị mù mắt như này chứ…”

Tôi liếc xéo nó một cái.

“Em nói gì?”

Nó lập tức ra hiệu kéo khoá miệng, cười lấy lòng.

Chưa đi được bao xa khỏi siêu thị, thì chị Cố cuối cùng cũng nhắn lại.

“Bảo bối à, xin lỗi nhen, nãy chị bận quá.

Nhà chị có cửa tiệm đấy, nhưng nay có việc nên phải ra ngoài, tạm thời đóng cửa rồi.

Giỏ trái cây chị giao tận tay cho em luôn nha, em đang ở đâu thế?”

Tôi gửi định vị cho chị.

Chị đến nơi chỉ sau khoảng nửa tiếng, rất gần.

Chị khác hẳn hình dung của tôi.

Khoảng tầm năm mươi tuổi, nhưng chăm sóc rất tốt.

Mang guốc cao gót đứng giữa đường, phong thái điềm đạm.

Nếu không phải chị đang xách giỏ trái cây và xoài, chắc tôi chẳng dám tin người hay gọi tôi là “bảo bối” qua màn hình chính là chị.

Đúng là tôi đã đánh giá thấp nghề bán trái cây.

Ngoài đời, chị Cố còn dễ mến hơn trên mạng, nhất là lúc cười, cảm giác ấm áp vô cùng.

Chị đưa giỏ trái cây cho tôi.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy thằng em họ đứng sau lưng tôi, chị nhìn nó từ đầu đến chân đầy nghi ngờ.

“Bảo bối, người này là…?”

Tôi nghiêm túc giới thiệu: “Chị Cố, đây là em họ em. Em mua giỏ này cho nó đấy.”

Chị như vừa hiểu ra, thở phào:

“Chị thấy hai người còn hơi giống nhau nữa kìa.”

Mới nói được vài câu, chị đã phải đi.

Xe chị vừa rời khỏi, thì một chiếc Maybach ngay sau cũng dừng lại trước mặt tôi.

Cửa kính hạ xuống, Cố Cảnh đang nhàn nhã cầm vô-lăng.

“Hôm nay đúng là có duyên quá, lại gặp nữa rồi.

Lên xe đi, tiện đường.”

Tiện gì chứ, tôi còn chưa nói sẽ đi đâu mà?

Còn đang phân vân thì thằng em họ đã vọt lên ghế sau như khỉ.

Nụ cười của Cố Cảnh có chút cứng lại.

Anh ta nhắc tôi: “Em thấy đấy, nó lên rồi, chẳng lẽ em không lên?”

Thằng bé ngồi ghế sau chăm chú chơi game.

Cố Cảnh lái xe im lặng, sắc mặt còn xám hơn cả bầu trời ô nhiễm.

Tôi lướt điện thoại, chẳng buồn để ý.

Trong xe im ắng, chỉ có điện thoại của Cố Cảnh liên tục rung.

Hình như ai đó cứ nhắn tin dồn dập.

Hơi ồn.

Tôi nhịn không được lên tiếng: “Hình như có việc gấp, anh không xem thử à?”

Anh ta bình tĩnh chỉnh chế độ im lặng.

“Không sao, việc của anh bây giờ là ưu tiên hơn.”

Vừa nói vừa lườm thằng em tôi qua gương chiếu hậu.

“Giờ giới trẻ yêu đương ít nhất cũng phải có xe chứ. Tự khổ mình thì thôi, để bạn gái phải đi xe công mỗi ngày, đúng là chẳng biết quan tâm gì cả.”

Anh ta ngừng lại, liếc trộm tôi xem có phản ứng không.

Thấy tôi im re, giọng anh ta lại càng vang:

“Nghe nói năm nay sinh viên tốt nghiệp đông kỷ lục, có việc thì tăng ca đến mức chẳng có thời gian hẹn hò, không có thì nghèo rớt mồng tơi, tặng quà còn không nổi.

Thế thì yêu đương gì nữa? Dù có yêu lâu cỡ nào cũng chia tay thôi, yêu kiểu đó không hạnh phúc được đâu…