Chương 8 - Người Bạn Thân Và Bí Mật Đằng Sau

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Hai công ty từng hợp tác trước đây tuyên bố cắt đứt quan hệ với cô ta — “tín dụng xấu, tiếng xấu lan rộng, từng chiếm dụng tài khoản khách hàng khi còn giữ chức vụ” đều đã được ghi rõ trong hồ sơ.

Cô ta khóc lóc van xin tôi gỡ bỏ hồ sơ khiếu nại, thậm chí còn gửi tin nhắn rất dài, nói rằng cô ta “đã biết lỗi rồi”.

Tôi nhìn từng dòng chữ cô ta đánh ra, bỗng nhớ lại dáng vẻ cô ta mặc váy cưới xuất hiện trong lễ cưới của tôi hôm ấy:

Như một con dao, đâm vào nơi tôi yếu đuối nhất.

Còn bây giờ —Cô ta quỳ trên mũi dao, cầu xin tôi tha thứ.

Tôi không trả lời.

Cũng không xóa báo cáo.

Tôi chỉ — tắt tin nhắn riêng, và chặn hẳn tài khoản của cô ta.

Mười ngày sau, tôi nhận được phán quyết ly hôn gửi từ tòa án.

Con dấu đỏ rõ ràng, nặng trĩu.

Tôi mở phong bì trong văn phòng, xung quanh im ắng đến mức chỉ còn nghe tiếng giấy bị rạch ra “soạt” một cái.

Tôi đặt bản phán quyết lên góc trái bàn làm việc, rồi mở máy tính, tiếp tục sắp xếp kế hoạch thị trường mới.

Hợp đồng khách hàng, kết nối phân phối, đàm phán kênh, chỉ tiêu doanh số quý III…

Từng việc một đều nằm trong tay tôi.

Cuối cùng, tôi lại trở về trạng thái vốn có —Một tôi đầy tự tin, tỉnh táo, và kiểm soát được mọi thứ.

Không còn là vợ của ai, cũng không còn là “nữ chủ hậu cung” của ai hết.

Mà là chính tôi.

Tối hôm đó, tôi đăng một bài mới trên tài khoản công khai của mình, tiêu đề chỉ có bốn chữ:

【Tôi đã ly hôn】

Phần mở đầu tôi viết:

“Nếu hôn nhân là một cuộc làm ăn, thì tôi từng là đối tác, nay lựa chọn rút lui.”

“Điều đó không có nghĩa là tôi thất bại, mà là tôi càng hiểu rõ mình muốn gì.”

Tôi không nhắc đến Lâm Tuyết, cũng chẳng đề cập Thẩm Chí Viễn.

Tôi chỉ nói một câu:

“Cảm ơn phiên bản tôi từng bị phản bội, vẫn sẵn lòng vì chính mình mà tranh giành một hơi thở công bằng.”

Bài viết được đăng lên chưa đầy 3 tiếng, đã vượt 300.000 lượt đọc hơn 100.000 lượt thích, hàng chục nghìn lượt chia sẻ.

Phần bình luận tràn ngập:

【Bạn sống quá tỉnh táo】

【Bạn không thua, bạn chỉ đang thu hồi lại chính mình】

【Không phải cô ta cướp chồng bạn, là bạn tiễn cô ta vào địa ngục】

【Tôi cũng muốn có dũng khí như bạn】

【Tất cả chúng ta đều phải trở thành người phụ nữ như bạn: yên lặng, gọn gàng, thắng trong sạch】

Vài ngày sau, tôi tham gia một buổi gặp mặt riêng dành cho nữ doanh nhân.

Người dẫn chương trình đặt câu hỏi tại chỗ:

“Cô Tô, với tư cách là một nữ doanh nhân từng trải qua khủng hoảng hôn nhân và sự phản bội từ đối tác, cô nhìn nhận thế nào về khái niệm ‘cảm giác an toàn của phụ nữ’?”

Tôi suy nghĩ một lúc, chậm rãi trả lời:

“Trước đây tôi từng nghĩ, cảm giác an toàn đến từ một người đàn ông ổn định, một gia đình sẵn sàng che mưa chắn gió cho bạn.”

“Nhưng bây giờ tôi đã hiểu —”

“Cảm giác an toàn, chính là khi trời có sập xuống, bạn vẫn đủ khả năng giữ cho ly nước trên bàn không bị đổ.”

Toàn hội trường lặng đi một giây, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy.

Tôi biết, tôi không nói ra điều gì quá kinh thiên động địa.

Tôi chỉ đơn giản đem tất cả những gì mình đã trải qua trên chặng đường này — giằng co, đau đớn, phẫn nộ, tỉnh táo, lật ngược thế cờ, ngộ ra chân lý —

Gói gọn lại trong hình ảnh ly nước ấy.

Tại buổi tiệc sau buổi tọa đàm, có người đưa tôi danh thiếp, có người rủ tôi chụp hình lưu niệm.

Còn một cô gái nắm lấy tay tôi, nghẹn ngào nói:

“Em cũng từng bị bạn thân cướp người yêu.”

“Nhưng lúc đó em chỉ biết khóc, chỉ biết trách bản thân… Cảm ơn chị đã cho em thấy, em cũng có thể sống như chị vậy.”

Tôi nhẹ nhàng ôm cô ấy một cái.

“Em không thua cô ta.”

“Em chỉ là — vẫn chưa tìm lại được chính mình.”

Trên đường lái xe về nhà, tôi đi ngang qua quán ăn nhỏ quen thuộc.

Năm đó vừa mới tốt nghiệp, tôi cùng Lâm Tuyết và Thẩm Chí Viễn từng gọi món thịt xào ở đây, uống bia ba tệ một chai, và nói rằng sau này nhất định phải “có nhà, có xe, có người yêu”.

Giờ thì, chúng tôi đều đã có được cả ba thứ ấy —

Chỉ là tôi không còn gửi gắm những thứ đó vào bất kỳ ai khác nữa.

Căn nhà là tôi tự mua. Chiếc xe là công ty cấp cho tôi. Còn người yêu của tôi…

Chính là bản thân tôi — người đã biết tha thứ cho quá khứ của mình và dứt khoát rời xa cuộc sống cũ.

Tôi không còn quan tâm đến tình hình của Lâm Tuyết.

Cũng chẳng còn để ý đến việc công ty của Thẩm Chí Viễn ra sao.

Họ ra sao — đã không còn liên quan gì đến tôi.

Tôi chỉ đơn giản là — đã đi đến tận cùng một giấc mơ dài, tưởng chừng như không bao giờ tỉnh lại.

Tôi không tỉnh giấc sớm.

Nhưng tôi tỉnh giấc hoàn toàn.

Trong câu chuyện này, tôi không phải là “chính thất phục thù thành công”.

Tôi không phải là “vị hôn thê của ai”, hay “bà chủ của ai”.

Tôi chỉ là —

Chính tôi.

Và cuộc đời này, không thuộc về bất kỳ ai.

Chỉ thuộc về tôi mà thôi.

Hết

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)