Chương 6 - Người Bạn Bất Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đối với Hứa Thời Duệ, Lâm Tinh Tinh có lẽ chỉ là một cô gái nhỏ mang lại chút cảm giác mới mẻ bất ngờ.

Họ mập mờ, nhưng chưa vượt quá giới hạn, nhiều nhất cũng chỉ là một nụ hôn bốc đồng.

Hứa Thời Duệ tận hưởng cảm giác ái muội như thế, anh ta sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ kiểu này với Lâm Tinh Tinh, rồi từng chút một tự phá bỏ ranh giới bản thân đã đặt ra.

Có thể, một ngày nào đó anh ta sẽ tỉnh ngộ, rồi cảm thấy tội lỗi mà lập tức cắt đứt với cô ta.

Nhưng đến lúc đó… tất cả đã quá muộn.

“Thanh Uyển, anh thật sự biết sai rồi, anh với cô ấy mới chỉ bắt đầu, sau này sẽ không liên lạc nữa.”

“Nếu ông trời để em phát hiện chuyện này, thì chắc chắn là muốn anh quay đầu sớm, em không thể chỉ vì một cái hôn mà chia tay với anh được.”

“Chúng ta bên nhau bảy năm rồi, em không thể tàn nhẫn với anh như vậy…”

Vai Hứa Thời Duệ run rẩy không ngừng, nước mắt rơi lộp độp xuống sàn, khuôn mặt đầy tan vỡ và tuyệt vọng.

Còn tôi thì chỉ nhẹ nhàng đẩy anh ta ra, trong lòng bình tĩnh đến lạ, bỗng cất tiếng:

“Hứa Thời Duệ, hôm qua anh ăn tối với cô ta, ăn mấy cọng ngò vậy?”

Hứa Thời Duệ ngẩng đầu lên, trong mắt là sự mơ hồ không hiểu gì.

Tôi khẽ cười: “Chúng ta yêu nhau bảy năm, anh chưa từng vì em mà ăn một lần ngò.”

“Anh… anh chỉ là…” Môi Hứa Thời Duệ run lên, nước mắt lại rơi: “Nếu em vì chuyện này mà giận, sau này anh có thể cùng em ăn mà, Thanh Uyển, anh chỉ là…”

“Không cần.” Tôi cắt ngang lời anh, bất ngờ bật cười, “Không quan trọng nữa rồi.”

Tôi làm sao có thể chỉ vì chuyện anh ăn hay không ăn ngò mà nổi giận.

Từ đầu đến cuối, điều tôi để tâm là — vì Lâm Tinh Tinh, anh sẵn sàng làm những điều mình không thích, ăn thứ mình từng ghét cay ghét đắng, cưng chiều và nuông chiều cô ta vô điều kiện.

Còn tôi — người bạn gái yêu anh suốt bảy năm — chưa từng nhận được điều đó.

7

Hứa Thời Duệ nhìn tôi, nước mắt lưng tròng, loạng choạng lao tới định ôm tôi.

Tôi nghiêng người tránh đi, quay đầu dặn trợ lý: “Làm thủ tục nghỉ việc cho Hứa Thời Duệ và Lâm Tinh Tinh, kể từ hôm nay, họ và công ty này — và tôi — không còn bất kỳ liên quan nào.”

Nói xong, tôi xoay người rời đi, không quay đầu lại lấy một lần.

Hứa Thời Duệ đứng đó sững sờ, toàn thân run rẩy không ngừng.

Những người có mặt chứng kiến cảnh này, cũng không khỏi thở dài, lắc đầu:

“Tổng giám đốc Hứa à, lần này đúng là anh hồ đồ thật rồi. Cô Tô là kiểu người không dung được hạt cát trong mắt, sao có thể chấp nhận chuyện anh ngoại tình?”

“Bảy năm tình cảm, chẳng lẽ cũng không nhịn được? Lại đi dính vào Tiểu Lâm… cô ta sao có thể so với cô Tô được chứ?”

“Giờ ra nông nỗi này… cũng là do anh tự chuốc lấy thôi!”

Tiếng trách móc vang lên không dứt, trên mặt Hứa Thời Duệ đầy hối hận, nhưng không thể phản bác nổi một lời.

Lâm Tinh Tinh nhìn thấy dáng vẻ tàn tạ của anh ta, nghẹn ngào bước tới: “Anh ơi… cô ta chia tay với anh không phải tốt sao? Chỉ là mất một công việc thôi mà, vẫn còn có em, em sẽ luôn ở bên anh…”

Hứa Thời Duệ quay đầu nhìn cô ta một cái, đột nhiên lùi lại hai bước.

Lần đầu tiên Hứa Thời Duệ gặp Lâm Tinh Tinh là hơn nửa tháng trước.

Hôm đó, sau buổi phỏng vấn, Lâm Tinh Tinh ngồi trên ghế dài bên ngoài công ty vừa gọi điện vừa khóc, nước mắt như mưa, nói rằng mình chắc chắn lại rớt phỏng vấn.

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp đáng thương của cô ta, anh ta bỗng nhớ đến tôi — nhớ năm tôi mười tám tuổi, vì tô sai đáp án trắc nghiệm trong kỳ thi đại học mà khóc, sợ mình không đậu vào trường top đầu.

Không hiểu sao lúc ấy, anh bước vào phòng nhân sự, bảo họ giữ Lâm Tinh Tinh lại, còn chủ động nhận cô ta làm người hướng dẫn.

Nhưng bây giờ nhìn lại cô ta, Hứa Thời Duệ chợt nhận ra — cô ta chẳng giống tôi chút nào.

Năm đó tôi tô sai đáp án, đánh mất vị trí thủ khoa toàn tỉnh, tôi đã cắn răng học lại một năm.

Châm ngôn sống của tôi là — mọi thứ phải là tốt nhất.

Còn Lâm Tinh Tinh thì không.

Lúc trước anh hỏi cô ta: Nếu ngày đó không nhận được thông báo trúng tuyển thì sao?

Lâm Tinh Tinh chỉ cười nhạt đáp: “Vậy thì để sau rồi tính tiếp.”

Cô ta không giỏi giang, không cầu tiến, không xinh đẹp, lại yếu đuối phiền phức.

Ở bất kỳ phương diện nào… cũng không thể so với tôi.

Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt Hứa Thời Duệ dần dần vụt tắt, anh ta lạnh lùng nhìn cô ta nói:

Lâm Tinh Tinh, sau này đừng liên lạc nữa. Người anh yêu… chỉ có Thanh Uyển.”

Đồng tử Lâm Tinh Tinh co rút lại, ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi nhìn anh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)