Chương 1 - Người Anh Yêu Nhất Là Ai

1

Tôi đã lâu lắm rồi không thấy Thẩm Chỉ khóc.

Anh ấy ngồi bệt trên ban công, dáng vẻ tiều tụy, miệng lẩm bẩm câu gì đó như “Đừng đi”.

Sau đó là những lời tôi nghe không rõ.

Haiz…

Đã hơn ba mươi tuổi rồi, vẫn giữ cái tính bướng bỉnh đó, lại chọc giận cô gái nhỏ kia bỏ đi rồi chứ gì?

Tôi đứng đó nhìn anh dần cúi đầu vùi vào đầu gối, cuối cùng vẫn không nỡ quay đi.

Rõ ràng đã định hôm nay sẽ quay về Quỷ giới, vậy mà lại chẳng đi được nữa.

Tôi thở dài, định mở miệng an ủi anh, nhưng chợt nhớ ra mình đã là một hồn ma, anh ấy không nghe thấy tôi nói gì.

Bất đắc dĩ, tôi lấy điện thoại của ma ra, mở khung trò chuyện với anh ấy và gõ vài dòng:

【Đi xin lỗi cô ấy đi, có khi cô ấy lại đồng ý gặp anh đấy.】

Đúng lúc đó, màn hình điện thoại của Thẩm Chỉ sáng lên, ánh sáng le lói trong bóng tối soi lên một góc khuôn mặt anh, trông còn giống ma hơn cả tôi.

Anh ngây người nhìn ra ánh đèn ngoài cửa sổ, vừa cười vừa rơi nước mắt, sau đó đưa tay ôm mặt:

“Không thể gặp lại được nữa…

“Sẽ không bao giờ gặp lại nữa…”

Đừng bi quan như vậy mà.

Tôi lại lấy điện thoại ra gõ tiếp:

【Thôi nào, vẫn còn em—con ma này ở bên anh mà.】

【Trước đây anh từng nói, chỉ cần có em bên cạnh, anh sẽ luôn vui vẻ cơ mà?】

【Lớn vậy rồi mà còn khóc, không thấy mất mặt à?】

Thẩm Chỉ càng khóc dữ hơn, đến cả tấm lưng gầy gò cũng run lên từng hồi.

Phải rồi.

Những tin nhắn này, anh ấy có nhìn thấy đâu.

Lúc mới trở thành ma, tôi vẫn luôn bận tâm về chiếc điện thoại của mình.

Nếu Thẩm Chỉ biết tôi lén lưu lại bao nhiêu bức ảnh xấu của anh ấy trong điện thoại, chắc sẽ bớt đốt giấy tiền vàng mã cho tôi mất.

Nhưng hóa ra Quỷ giới không hề giống như tôi tưởng tượng.

Diêm Vương là một ông lão hiền lành với bộ dạng mũm mĩm, hỏi tôi muốn sống trên hành tinh nào của Quỷ giới.

Hành tinh bánh ngọt, hành tinh trò chơi, hành tinh mèo…

Hử? Hành tinh mèo à?

Tôi lập tức gật đầu, nhưng Diêm Vương lại cau mày:

“Khoan đã, nguyên nhân chết của ngươi là vì cứu một con mèo sao?”

Ông ấy vuốt vuốt chòm râu, vung tay một cái:

“Vậy thì ngươi đến hành tinh mèo đi! Ta cũng sẽ đưa con mèo của ngươi đến đó.”

Tuyệt quá!

Nhưng… không đúng.

Lúc đó, tôi chợt nhận ra—

Thì ra, trong vụ tai nạn năm ấy, tôi đã không kịp cứu lấy Tiểu Mi—con mèo nhỏ của tôi và Thẩm Chỉ.

Giờ thì phải làm sao đây?

Tôi không còn nữa, Tiểu Mi cũng không còn.

Thẩm Chỉ lại trở về với cuộc sống một mình.

Khi tôi đến hành tinh mèo, Tiểu Mi ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, rụt rè kêu một tiếng, sau đó vọt thẳng vào lòng tôi như ngày xưa.

Vì tích đủ công đức, Diêm Vương cho phép tôi dùng công đức để đổi lấy chiếc điện thoại của mình lúc còn sống.

Thật ra chỉ là phá hủy chiếc điện thoại cũ, rồi tạo ra một cái y hệt ở Quỷ giới mà thôi.

Đồng thời, ông ấy cũng cho phép tôi lang thang trên nhân gian.

Tôi không yên tâm về Thẩm Chỉ, cứ hay lén lút bay về căn nhà của hai chúng tôi để xem anh ấy thế nào.

Nếu có gì muốn nói với anh ấy, tôi sẽ gõ tin nhắn gửi đi bằng điện thoại của Quỷ giới.

Tất nhiên.

Tất cả chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.

Người đã chết thì chính là đã chết—

Phía bên anh ấy…

Dù tôi có gửi bao nhiêu tin nhắn đi chăng nữa, cũng chẳng có lấy một dòng nào được nhìn thấy.

2

Ngày hôm sau, cô gái nhỏ lại đến.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe, râu ria lởm chởm của Thẩm Chỉ, cô ấy cũng đỏ mắt theo.

Cô tiến lên ôm lấy anh, như đã hạ quyết tâm:

“Thầy Thẩm.

Em nguyện trở thành cô Lâm, để sống tiếp cùng thầy.”

Thẩm Chỉ nhìn cô ấy thật sâu, rất lâu sau mới gật đầu.

Thật kỳ lạ.

Rõ ràng tôi đã thành ma rồi, tại sao—

vẫn còn cảm thấy buồn nhỉ?

Thật ra, cũng chẳng có gì đáng buồn cả.

Ba năm rồi.

Được một người nhớ đến suốt ba năm, đã là điều khó có thể có được.

Tôi đã chết, người sống thì vẫn phải sống tiếp.

Chỉ là, tôi vẫn còn một chút yếu đuối, chưa đủ dũng khí đối mặt với việc anh ấy sẽ nhìn một người khác bằng ánh mắt đã từng dành cho tôi mà thôi.

Có lẽ, tôi nên quay về Quỷ giới thật rồi.

Tiểu Mi ngày nào cũng lăn lộn cùng đám mèo con siêng năng, dạo này còn học được cả lập trình nữa cơ.

Nếu tôi không về, e rằng nó sẽ chê tôi ngốc mất.

Giọng nói trong trẻo của cô gái nhỏ vẫn còn vang vọng trong căn phòng.

Cuối cùng tôi không nhịn được, quyết định nán lại nghe thử xem họ đang nói gì.

Tôi rón rén đi đến cạnh Thẩm Chỉ, tò mò nhìn cô gái nhỏ.

Không biết có phải tôi bị hoa mắt không, mà dường như Thẩm Chỉ hơi nghiêng người về phía tôi một chút.

Cô gái nhỏ nghịch nghịch đồng xu trong tay, giọng nói nghẹn ngào:

“Là cô Lâm đã cho em dũng khí để tiếp tục sống…”

Nói mới nhớ, từ lúc nãy tôi đã thấy lạ rồi.

Dù khi còn sống tôi đúng là một giáo viên, nhưng tôi không nhớ mình từng dạy cô học trò này.

Tôi ghé sát lại gần quan sát khuôn mặt cô ấy.

Dường như cô gái nhận ra điều gì, bất ngờ ngước mắt lên nhìn tôi.

Bị dọa đến giật mình, tôi vội vàng chạy thẳng từ phòng khách vào bếp.

Và rồi, tôi chợt nhớ ra—

Tôi đã từng gặp cô ấy ở đâu.

Hóa ra—

Cô ấy chính là nữ sinh bị lừa năm đó.

3

Năm thứ hai tôi làm giảng viên đại học, có một cô gái nhỏ mắt đỏ hoe đến văn phòng.

Cô ấy bị lừa tiền, đến cả học phí cũng không thể đóng nổi.

Một giáo viên có kinh nghiệm nháy mắt về phía tôi:

“Cô gái xinh đẹp thế này, chắc lại ham mê hư vinh, muốn tiêu xài cho bản thân, mua đồ xa xỉ, kết quả bị lừa chứ gì.”

Nhưng tôi lại không nghĩ vậy.

Cô ấy đứng thẳng người, gầy đến mức có thể thấy rõ xương sườn, chiếc váy đơn giản đã bạc màu vì giặt quá nhiều lần.

Rõ ràng là một sinh viên tự trọng và chăm chỉ.

Tôi bước đến, nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của cô, dịu dàng trấn an:

“Đừng hoảng. Có chuyện gì cứ nói với cô giáo.”

Cô gái thoáng ngẩn người khi nhìn tôi, trong khi giáo viên lớn tuổi thì nháy mắt ra hiệu cho tôi, lúc đi ngang qua còn ghé tai nói nhỏ:

“Cô còn trẻ quá.

“Biết điều một chút đi, đừng tự rước phiền phức vào người.”

Tôi không nghe theo lời khuyên đó, mà kéo cô gái đến cầu thang.

Cô ấy sụt sịt mũi, giới thiệu về bản thân:

“Thưa cô, em là Giang Đình Đình, lớp Văn học 3.”

Giang Đình Đình cúi gằm mặt không dám nhìn tôi.

Sau khi kể lại quá trình bị lừa tiền, cô lại muốn khóc:

“Em cứ nghĩ chỉ là làm thêm một công việc mạo hiểm một chút, để mẹ đỡ vất vả, nhưng cuối cùng lại làm mất số tiền học phí mẹ vất vả kiếm được.

“Em hận chính mình!

“Không giấu gì cô, đã có lúc em nghĩ đến chuyện nhảy lầu. Nhưng em còn chưa thể báo hiếu mẹ, em không thể chết được.”

Vẫn chỉ là một cô bé vừa mới trưởng thành thôi.

Từ góc độ của một người đi trước, buông bỏ mạng sống chỉ vì vài nghìn tệ quả thật là điều nực cười.

Nhưng tôi chợt nhớ lại, lúc còn nhỏ, tôi từng sợ đến mức không dám về nhà chỉ vì làm mất mười tệ.

Lấy sự từng trải của người lớn để đánh giá nỗi hoang mang của một cô gái trẻ, đó mới là một sự kiêu ngạo.

Vậy nên, tôi đã đưa Giang Đình Đình đến ngân hàng trong trường, rút vài nghìn tệ cho cô ấy vay.

Vừa đúng số tiền học phí, không hơn một đồng, không kém một đồng.

Cô ấy do dự không dám nhận.

Tôi lại đặt vào tay cô ấy, rồi viết một tờ giấy nợ.

“Cô cho em vay học phí, nhưng có một vài điều kiện.”

Tôi nghiêm túc nhìn cô ấy:

“Em phải hoàn trả trong vòng một năm. Nhưng—

“Thứ nhất, em không được bỏ bê việc học để đi làm thêm.

“Thứ hai,” tôi khẽ bóp nhẹ cánh tay gầy guộc của cô ấy, “em phải ăn uống đầy đủ.”

Trước khi rời đi, tôi ném cho cô ấy một đồng xu:

“Em đoán xem, mặt sấp hay mặt ngửa?”

Cô ấy mím môi, đáp: “Mặt ngửa.”

Tôi mở lòng bàn tay ra, đồng xu lại là mặt sấp.

“Cô là một giảng viên xác suất thống kê. Nếu em hỏi cô về xác suất đồng xu rơi vào mặt nào, cô sẽ nói với em rằng là 50-50.

“Nhưng thực tế—

“Không ai có thể dự đoán kết quả của một lần tung đồng xu cả.”

Tôi đặt đồng xu vào tay cô ấy:

“Cô tặng em đồng xu này, là để em ghi nhớ một điều:

“Đừng chơi trò tung đồng xu với xã hội.

“Hãy hứa với cô, từ nay sẽ không nhận những công việc có rủi ro nữa, được không?”

Giang Đình Đình nắm chặt đồng xu trong tay, nghiêm túc gật đầu.

Lúc tôi cầm tờ giấy nợ trở về văn phòng, giáo viên kia tỏ vẻ đã đoán trước kết quả:

“Cô cho cô bé đó vay tiền rồi à?

“Thấy chưa, tôi đã bảo mà, tự chuốc phiền phức vào mình. Cô đúng là ngốc.”

Nhưng chưa đầy nửa năm sau, Giang Đình Đình đã đến văn phòng tìm tôi với một phong bì trên tay.

So với lần trước, sắc mặt cô ấy đã khá hơn nhiều, tràn đầy sức sống.

Cô ấy đứng ngoài cửa, cười rạng rỡ gọi tôi ra ngoài.

“Cô Lâm, đây là học bổng của em.”

Cô ấy nhận lại tờ giấy nợ, cười trêu chọc:

“Thật ra lần trước em muốn hỏi, cô và thầy Thẩm có phải là vợ chồng không?”

Thẩm Chỉ là giáo sư văn học, có lẽ đã từng dạy cô ấy thật.

Tôi đỏ mặt gật đầu, lại không nhịn được lầm bầm:

“Thẩm Chỉ không sợ làm hư sinh viên của anh ấy hay sao, lúc nào cũng nhắc đến tôi?”

Giang Đình Đình dường như nhớ lại điều gì đó, chỉ khẽ mỉm cười nói với tôi:

“Thầy Thẩm nhất định rất yêu cô.”

Nhưng rồi, tôi chết.

Trở thành một con ma dần dần bị lãng quên, đứng đây nhìn cô ấy và Thẩm Chỉ ôm nhau.

Tại sao tôi lại thấy buồn nhỉ?

Đây là chuyện tốt nhất có thể xảy ra mà.

Thẩm Chỉ là một người đàn ông tốt, để anh ấy chăm sóc Giang Đình Đình, tôi có thể yên tâm hơn bất kỳ ai.

Và một Thẩm Chỉ đã u sầu suốt ba năm—

cuối cùng cũng có thể bước qua tôi, bắt đầu một cuộc sống mới.