Chương 1 - Người Anh Trai Huyền Thoại
Anh trai của nhỏ bạn thân đã xuất ngũ.
Nghe nói trong lúc làm nhiệm vụ thì bị thương, mất luôn khả năng sinh con.
Bạn thân tôi thở dài sườn sượt:
“Tôi là người theo chủ nghĩa DINK (*không kết hôn, không sinh con), giờ anh tôi lại bị như vậy, xem ra nhà họ Lạc sắp tới hồi:
‘Lạc vu nhân hậu, Lạc hoa lưu thủy, Lạc Lạc quả hoan’ mất rồi!”
Vài ngày sau, cuối cùng tôi cũng gặp được “người anh trai huyền thoại” đó.
Cả người tôi chết lặng.
Sao lại giống hệt cái người mà mấy năm trước tôi từng ngủ với – cha của đứa nhỏ nhà tôi!
1
“Cũng tại ba tôi đặt tên xui xẻo! Tôi tên Lạc Vô, anh tôi tên Lạc Tuyệt. Vừa là ‘vô’, vừa là ‘tuyệt’, sao mà khá lên được!”
Trong quán nướng, nhỏ bạn ôm chai bia khóc như ma gọi hồn.
“Ban đầu tôi còn định chờ anh ấy xuất ngũ rồi giới thiệu cho cậu, để bé Nhi Nhi trở thành cháu ruột tôi luôn.”
“Nhưng mà đàn ông không sinh con được thì khác gì phế nhân? Quan hệ tụi mình tốt như vậy, sao tôi nỡ hại cậu chứ!”
Đang nói thì điện thoại nó reo.
Tôi liếc nhìn màn hình.
Tên người gọi là: Lạc Tuyệt.
Nhỏ bạn đã gục đầu xuống bàn, say khướt, không hề hay biết gì.
Tôi phân vân mấy giây, đến lần chuông thứ ba thì đành thay nó bắt máy.
“Mẹ nói còn chưa chết thì lết về liền.”
Giọng trầm thấp.
Lại còn cực kỳ quyến rũ.
Tôi vô thức nắm nhẹ vành tai mình đang nóng ran:
“Chào anh, tôi là bạn của Lạc Vô.”
“Tụi tôi đang ở quán nướng, nếu anh rảnh thì đến đón nó về được không?”
Nhìn nhỏ bạn thế kia chắc hôm nay tự về nhà là không thể rồi.
Mà tôi thì cũng uống không ít.
Nếu có người đón thì tiện hơn nhiều.
Đối phương chưa kịp đáp lời, nhỏ bạn đang gục bỗng dưng “bật dậy như xác sống”:
“Anh trai đáng thương của tôi ơi, tuổi còn trẻ đã vào quân trường, giờ cũng lớn tuổi mà vẫn còn zin, mà giờ còn bị vậy nữa, chắc sau này chẳng ai thèm lấy…”
Đầu dây bên kia rơi vào một khoảng im lặng kỳ quái.
Cảm giác ngượng muốn độn thổ làm tôi cũng tỉnh cả men:
“Nó… thật sự uống nhiều lắm.”
“Địa chỉ.”
“Ngõ 8, vòng Nam.”
Cuộc gọi kết thúc.
2
Trước đây nhỏ bạn đã nhiều lần kể với tôi về anh trai nó.
Một người đàn ông cứng cỏi như thép.
Là hình mẫu lý tưởng của nó từ nhỏ.
Nhưng từ lúc tôi quen nó thì anh ấy đã luôn ở ngoài làm nhiệm vụ.
Tôi chưa từng gặp mặt.
Cho đến tuần trước, anh ấy xuất ngũ, tôi mới biết anh từng bị thương rất nặng.
Thấy cũng gần tới giờ, tôi dìu nhỏ bạn ra đứng chờ trước cửa quán.
Từ xa có một chiếc xe màu đen chạy tới.
Một người đàn ông cao lớn bước xuống.
Mặc đồ công tác gọn gàng, vai rộng, chân dài.
Không nhìn rõ mặt, chỉ thấy một dáng người cực kỳ dứt khoát.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi hiện cuộc gọi video.
“Là Nhi Nhi đó hả?”
Nhỏ bạn lơ mơ nhìn vào màn hình điện thoại tôi.
“Trễ thế này còn gọi cho cậu, đừng xảy ra chuyện gì nhé.”
“Cậu mau nghe máy đi, anh tôi tới rồi.”
Nói xong, nhỏ bạn còn vẫy tay với người đàn ông ở đằng xa.
Tôi trong lòng cũng hơi lo lắng cho tình trạng của con gái.
Không kịp chào hỏi người kia, chỉ đợi anh ta đến gần rồi tôi lập tức quay sang bên cạnh nhận cuộc gọi video.
Gần như ngay lập tức.
Gương mặt nhỏ xíu của Nhi Nhi xuất hiện trên màn hình.
“Mẹ ơi!”
Con bé cười rạng rỡ, lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao giờ này còn chưa ngủ?”
“Con nhớ mẹ mà!”
Ngay sau đó, giọng mẹ tôi vang lên từ đầu dây bên kia:
“Hôm nay dắt nó về quê bắt tôm, chơi quá trời. Về nhà nhất quyết không chịu ngủ, đòi gọi video cho bằng được. Mà con đang ở ngoài à? Sao chưa về?”
“Con ra ngoài ăn với Lạc Vô một chút.”
Dạo này mẹ tôi dẫn bé về quê chơi, tôi cũng tranh thủ được mấy ngày rảnh.
“Có mẹ nuôi ở đó không?”
Mặt bé Nhi Nhi lại chen vào màn hình:
“Mẹ ơi, con muốn nói chuyện với mẹ nuôi!”
Tôi quay đầu nhìn ra cửa quán.
Lạc Vô lúc này đã bị người đàn ông cao lớn vác lên vai, như cái bao gạo, ném thẳng vào chiếc SUV đậu bên cạnh.
Không sai.
Là ném thật.
Tôi giật giật khóe miệng.
Quả đúng là… phong cách đàn ông thép!
3
Việc sinh bé Nhi Nhi thật ra là một tai nạn.
Bốn năm trước, tôi vừa chia tay người yêu.
Vào bar uống giải sầu, gặp một người đàn ông.
Vẻ ngoài vừa gợi cảm vừa lạnh lùng.
Mỗi hơi thở của anh ta đều đánh trúng điểm yếu thẩm mỹ của tôi.
Tôi nhân lúc có hơi men, chủ động lên giường với anh ta.
Không ngờ, đêm đó chúng tôi lại vô cùng hòa hợp.