Chương 5 - Người Anh Nuôi Và Tiêu Chuẩn Tình Yêu
Chu Thâm cất tiếng, giọng khàn khàn trầm thấp.
“Lợi hại hơn tôi nhiều, cái tuổi đó tôi chỉ biết đánh nhau gây chuyện.”
“Hôm đó đám tang có rất nhiều người đến. Ba tôi dù giận đến đâu cũng tới. Ông ta nhất định phải tới, không thì mất mặt. Tôi cũng chẳng còn tâm trạng đuổi ông ta đi, nhưng anh biết lúc đó tôi nghĩ gì không?”
“Nghĩ gì?”
Chu Thâm hỏi nhỏ, giọng đầy kiên nhẫn dẫn dắt.
Ánh mắt tôi trở nên mơ hồ trống rỗng.
Như xuyên qua không gian và thời gian.
Thấy lại đám tang năm đó, đầy rẫy nỗi buồn giả tạo và những tiếng thì thầm đè nén.
“Tôi nghĩ,” tôi chậm rãi nói, “tôi nghĩ, chuyện lớn thế này xảy ra rồi, sao dì vẫn chưa tới giúp tôi vậy? Rõ ràng dì thương tôi nhất mà.”
Cảm xúc là thứ rất kỳ lạ.
Tôi lẽ ra phải đau khổ.
Nhưng nỗi đau sâu nhất, không phải khoảnh khắc biết tin dì mất.
Lúc đó tôi chỉ đứng đấy.
Chẳng nghĩ được gì.
Sau này điều duy nhất tôi nghĩ là, may quá.
Về sau sẽ không ai ép dì đi xem mắt nữa.
Còn sự tuyệt vọng thực sự.
Là khi tất cả mọi người đã rời đi.
Tôi đứng trước linh đường, đối mặt với bức ảnh của dì.
Bất chợt nhớ lại mọi ký ức liên quan đến dì.
Giống như bị lăng trì vậy.
Từng nhát từng nhát xé nát mọi hy vọng tôi từng có về tương lai.
Chu Thâm không nói gì.
Anh chỉ duy trì tư thế ngồi xổm, yên lặng ở bên tôi.
Đợi cho tất cả trôi qua.
“Muốn được ôm không?” Anh nghĩ một chút, bổ sung thêm: “Chỉ tối nay thôi đấy.”
Chu Thâm luôn giữ khoảng cách với tôi.
Chưa bao giờ vượt quá ranh giới.
“Anh chẳng biết an ủi gì cả!”
Tôi không hài lòng oán trách, nhưng vẫn không chút do dự lao vào lòng anh.
Cơ thể Chu Thâm rõ ràng cứng đờ.
Anh giơ tay, lúng túng dừng lại giữa không trung.
Cuối cùng đành chấp nhận, ôm lấy tôi.
Cái ôm này rất lạ lẫm.
Thậm chí còn có chút dè dặt.
Không ai biết đã kéo dài bao lâu.
Cho đến khi bàn tay nghịch ngợm bị nắm chặt.
Chu Thâm thở hắt ra.
Giọng nói không nhịn nổi vang lên:
“Tôi nói đủ rồi đấy.”
Tôi hơi tiếc nuối.
Rồi bất chợt nhớ ra: “Sao anh lại ở đây?”
Qua đây làm chút việc.”
Chu Thâm cau mày nhìn áo sơ mi nhăn nhúm, giọng khó chịu: “Không ngờ ra khỏi nhà rồi cũng không thoát được em – cái rắc rối này.”
Tôi ngang ngược trừng anh: “Thế sao anh không trả lời tin nhắn của tôi!”
“Tôi không trả lời á?”
Chu Thâm cười như tức:
Anh lôi điện thoại ra dí thẳng vào mặt tôi: “Tổ tông, tôi mới không trả lời có một ngày mà em chặn tôi rồi.”
Màn hình đầy rẫy dấu chấm than đỏ.
Chu Thâm đang từng tin nhắn một trả lời hết những gì tôi đã gửi.
Tôi liếc nhìn, khí thế lập tức giảm một nửa.
Lẩm bẩm nhỏ xíu: “Ai bảo anh không nhắn trước. Tôi cứ tưởng… tôi cứ tưởng—hôm đó lúc anh đi, mặt hung dữ lắm.”
Mặt Chu Thâm thoáng có chút mất tự nhiên.
Nhưng rất nhanh liền biến mất.
Anh trừng mắt nhìn tôi: “Không phải tại em nói bậy à.”
“Thôi được rồi,” Chu Thâm bực bội vỗ đầu tôi, “Tôi đưa em về.”
Tôi muốn nói tôi đâu có nói bậy.
Tôi muốn nói là tôi thật sự đã nghĩ đến việc thử hẹn hò với anh.
Nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, mắt tôi đã tinh thấy có thứ gì đó rơi nhẹ khỏi túi áo Chu Thâm.
Là một tấm ảnh.
“Chu Thâm, anh đánh rơi…”
Lời chưa dứt.
Tôi nhìn rõ bức ảnh kia.
Là một cô gái trẻ.
10.
Chu Thâm không giải thích gì về bức ảnh đó.
Anh chỉ như không có chuyện gì, cất ảnh đi, nói một câu cảm ơn.
Tôi cũng chẳng để tâm mấy.
Dù sao thì tôi đã điều tra kỹ rồi, Chu Thâm không có người yêu.
Càng không có ai mập mờ qua lại.
Thế nên sau một giấc ngủ, tôi đã ném bức ảnh đó ra sau đầu.
Có lẽ là hôm đó tôi thật sự bị chọc giận.
Mạnh Hạn Hải khóa thẻ của tôi.
Tôi cũng chẳng mấy bận tâm.
Chỉ cần ông ta còn để ý đến tôi một chút.
Thì đã biết số tiền trong thẻ đó tôi chưa từng động đến một xu.
Nhưng tôi lại nhân cơ hội đó bám riết lấy Chu Thâm.
Thản nhiên: “Thì tôi đánh rồi, anh ta còn dám không nhận tôi chắc? Ngược lại là anh cản anh ta lại, còn nói ra những lời như vậy, anh ta chẳng phải nghĩ tôi có tình nhân bên ngoài chống lưng, đành phải khóa thẻ để hả giận thôi?”
Chu Thâm chửi um lên.
Nói tôi ngụy biện, lấy oán báo ân.
Tôi chỉ ậm ừ qua loa vài câu.
Cuối cùng thành công ở lại tiệm massage mới mở của Chu Thâm làm việc.
Chỉ có một điều hơi phiền.
Là Chu Thâm từ chối lời tỏ tình của tôi.
Lý do đơn giản đến tàn nhẫn:
“Phiền phức quá, nuôi không nổi.”
Tôi tức đến mức cầm gối ném vào anh.
Lại bị Chu Thâm dễ dàng bắt được, còn thuận tay ấn luôn lên đầu tôi.
Giọng điệu lười biếng:
“Yên đi, tổ tông.”
“Anh không đồng ý thì tôi không yên đâu.”
Tôi chống cằm nhìn chằm chằm Chu Thâm, giọng đều đều:
“Tôi sống đến từng này rồi, vẫn chưa biết mùi đàn ông là gì.”
Chu Thâm vừa bóc được viên kẹo cho vào miệng thì bị sặc đến ho sù sụ.
Dạo này anh cũng ít hút thuốc.
Chuyển sang ăn kẹo.
“Mạnh Hựu!”
Đôi mắt luôn phảng phất vẻ mệt mỏi ấy bỗng trừng to nhìn tôi.
Như thể đang xác nhận xem tôi có bị điên không.
Giọng Chu Thâm cao lên hẳn, như nghiến răng:
“Em có thể ra dáng con gái chút không?”
“Tôi có gì mà không ra dáng?”
Tôi trợn mắt nhìn anh: “Ăn uống và sắc dục là bản tính của con người, tổ tiên cũng nói vậy rồi. Tôi muốn thử thì sao chứ? Có phải tội ác tày trời gì đâu.”
Chu Thâm bị lý lẽ cùn của tôi chọc đến nghẹn họng.
Anh hít một hơi thật sâu.
Như đang cố hết sức kiềm chế thứ gì đó.
Gân xanh bên thái dương khẽ giật.
“Em—” anh chỉ vào tôi, rồi ngậm miệng, cuối cùng gầm ra một câu, “Em kiềm chế lại cho tôi!”
“Không.”
Tôi từ chối gọn gàng dứt khoát.
Rồi tiếp tục chống cằm nhìn anh chằm chằm.
Anh chắc là nghĩ mấy cô gái trẻ đều thích kiểu trai đẹp công tử.
Thế nên từ lúc biết tôi có ý với anh.
Chu Thâm liền càng ngày càng buông thả không thèm chải chuốt.
Râu thì cố tình nuôi dài hơn.
Tóc cũng chẳng buồn gội hay vuốt.
Tóc mái gần như che cả mắt.
Vài cái quần đùi hoa trứ danh luân phiên lên sàn.
Phối với áo thun cũ giặt bạc phếch.
Thỉnh thoảng còn mặc áo lót kiểu ông già.
Nhưng Chu Thâm có thân hình quá chuẩn.
Áo thun cũ kỹ bị vai rộng và cơ ngực rắn chắc chống lên rõ từng đường nét.
Lớp vải mỏng giặt đến mềm nhũn, ướt đẫm mồ hôi.
Ơn trời.
Tôi dời ghế, đổi hướng.
Tiếp tục nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Chu Thâm hít thở sâu vài lần.
Cuối cùng dứt khoát ném cái khăn đang lau sang một bên.
Hai tay đan vào nhau, bẻ khớp tay răng rắc.
Cười như không cười:
“Còn nhìn? Thật sự tính chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu?”
Tiếng răng rắc khiến tôi vô thức rụt cổ lại.
Nhưng tôi nhìn khuôn mặt đầy râu của Chu Thâm.
Lúc muốn nói lại thôi.
Cuối cùng không nhịn được:
“Hay là anh hợp làm đóa hồng có gai hơn?”
Chu Thâm: “…”
Anh bị tôi chọc bật cười.
Không nhịn được, giơ tay bóp bóp phần gáy tôi qua lớp áo.
“Bớt tào lao đi, nhớ ăn cơm, tôi ra ngoài một lát.”
Nói là làm việc trong tiệm.
Nhưng phần lớn thời gian đều là Chu Thâm chăm tôi.
Anh đúng là miệng độc tâm mềm.
Biết tôi bị đau dạ dày là canh giờ ép tôi ăn.
Tôi ừ một tiếng.
Đang nghĩ có nên đổi chiến thuật tán người không.
Dạo này Chu Thâm bị tôi nhìn đến mức da mặt dày thêm mấy lớp.
Nghĩ vẩn vơ đến mức không biết anh đi lúc nào.
Chỉ thấy bên tay có thêm một cốc sữa nóng.
Tôi từ tốn cầm lên uống.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Thì thấy Mạnh Lệnh Xuyên đã lâu không gặp đang đứng trước cửa tiệm.
“Em với anh ta ở bên nhau rồi?”
Giọng nói khàn đặc mở miệng.
Mạnh Lệnh Xuyên khựng lại, cụp mắt xuống:
“Mạnh Hựu, em có biết Chu Thâm là người thế nào không?”
11
Mạnh Lệnh Xuyên ghét mùi thuốc lá.
Nhưng lúc này đây.
Anh ta lại thành thục rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng châm lửa.
Hít một hơi thật sâu.
Rồi chậm rãi nhả ra một vòng khói đẹp mắt.
Thấy tôi nhíu mày, anh ta bật cười khẽ.
“Xin lỗi.”
Một xấp tài liệu được đẩy đến trước mặt tôi.
“Xem đi,” giọng Mạnh Lệnh Xuyên mơ hồ sau làn khói thuốc, “trước khi giao phó bản thân cho ai đó, ít nhất em nên biết người ta là loại người gì.”
Tôi cầm mấy tờ giấy lên.
Rồi từ từ xé nát.
Cho dù ngay trên trang đầu tiên, tôi đã thấy cô gái trong bức ảnh đó.
Mạnh Lệnh Xuyên không hề ngạc nhiên: “Em đang sợ à?”
“Không phải sợ.”