Chương 7 - Người Anh Bỏ Lại Trong Tấm Ảnh Bầu

16

Tôi vẽ cho Kỷ Tranh một chiếc “bánh vẽ” thật lớn.

Chỉ cần anh giúp tôi nhớ lại quá khứ với anh, thì tôi sẽ cùng anh đi đăng ký kết hôn.

Thế là mỗi ngày, Kỷ Tranh đều bận rộn giúp tôi “tìm lại ký ức”.

Còn tôi thì cũng rất vui vẻ đóng vai cùng anh.

Cho đến một hôm, anh cầm chiếc ghim cài áo hình thỏ màu xanh nhạt, đưa ra trước mặt tôi.

“Tô Tô, đây là ghim thỏ mà lúc em mang thai bốn tháng, hai đứa mình cùng làm đấy, em còn nhớ không?”

Khi tôi nhìn thấy dòng chữ nguệch ngoạc “Bố tương lai” khắc trên đó, trong lòng tôi cười lạnh hai tiếng.

Đàn ông mà, cái gì mất rồi thì mới thấy đáng quý.

Mắc bệnh ngược.

Tôi nhân lúc anh đang rửa trái cây cho mình, lấy chiếc ghim thỏ màu hồng mà tôi đã giấu riêng ra.

Canh đúng lúc Kỷ Tranh bước đến cửa phòng, tôi cố tình rơi vài giọt nước mắt.

Chỉ là một chút chiêu trò nhỏ xíu thôi mà.

Thế là Kỷ Tranh lập tức chạy đi lấy lại chiếc ghim thỏ màu xanh từ tay Bạch Đông Đông.

Tôi mở Weibo ra.

Nửa tiếng trước, Bạch Du vừa đăng bài mới.

Trong ảnh là Bạch Đông Đông đang ngồi lặng lẽ dưới gốc cây hồ dương bên đường, quay lưng về phía ống kính.

Chú thích: “Thứ mình yêu quý bị người khác cướp mất, buồn lắm phải không? Không sao, mẹ nhất định sẽ giành lại cho con.”

Tôi cứ tưởng chiêu trò của Bạch Du cao tay lắm.

Hóa ra cũng chỉ là chiêu cũ: lấy chuyện Bạch Đông Đông bệnh làm cái cớ.

Khi tiếng gào khóc thảm thiết của Bạch Du vang lên trong điện thoại, Kỷ Tranh bắt đầu do dự.

Tôi học đúng kiểu giọng “trà xanh của cô ta.

Rút tay mình về, cố tình nhăn mặt ra vẻ đau đớn.

Gồng giọng nghẹn ngào:

“Tranh à, anh đi đi.”

“Em một mình… vẫn ổn mà…”

Kỷ Tranh nghe xong thì đau lòng ngay, lập tức nắm chặt lấy tay tôi:

“Tô Tô, anh không đi đâu hết.”

“Trên đời này, chỉ có em là quan trọng nhất với anh.”

Thấy chưa? Có những người đàn ông, đúng là nghiện uống “trà xanh”.

17

Hôm xuất viện, trời đổ mưa lớn.

Tôi không cho Kỷ Tranh đến đón.

Tôi bày anh đi ra vùng ngoại ô phía bắc mua bánh bao.

Chủ yếu là vì sợ anh làm hỏng tâm trạng vui vẻ của tôi.

Ngồi trên taxi, tôi cứ mở đi mở lại app ngân hàng, nhìn vào con số 10 triệu mới vừa chuyển khoản.

Trong lòng hân hoan đến sắp nở hoa.

À đúng rồi, tôi từng cược với Kỷ Tranh một ván.

Vì anh thích cá cược mà, nên tôi đùa anh rằng: trước khi xuất viện nếu anh khiến tôi nhớ lại được thì tôi sẽ đi đăng ký kết hôn.

Còn nếu không… thì chuyển cho tôi 5 triệu.

Lúc đầu, tôi chỉ định trêu anh cho vui thôi.

Không ngờ anh lại chơi thật.

Mà còn chơi lớn hơn gấp đôi số tiền đã hứa!

Mười triệu đấy!

Tôi dự định sẽ gọi về cả chục anh người mẫu, vui chơi vài bữa cho đã.

Sau đó lặng lẽ ôm tiền biến mất.

Để Kỷ Tranh vừa mất vợ vừa mất tiền, ân hận đến mức ngã vào cảnh “truy vợ kiểu hỏa táng”.

Nhưng bánh xe số phận lại bất ngờ quay ngược.

Ông trời… lại một lần nữa đem tôi ra làm trò đùa.

Trong cơn mưa như trút, một chiếc Bentley bất ngờ lao ngược chiều, lao thẳng về phía trước…

Trong cơn hỗn loạn, tôi kịp nhìn rõ khuôn mặt người cầm lái.

Là Bạch Du.

Trong mắt cô ta đầy rẫy hận thù.

Rõ ràng… cô ta nhắm thẳng vào tôi.

Tốc độ xe rất nhanh, tài xế không kịp phản ứng.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một chiếc Ferrari đỏ sẫm bất ngờ lao vụt từ ngã rẽ bên kia, tăng tốc đâm thẳng về phía chiếc Bentley trắng.

Trong màn mưa mờ mịt, tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, lạnh lùng và quyết liệt.

Tôi hạ cửa kính xe, hoảng loạn hét lên:

“Đừng mà, Kỷ Tranh!”

“Anh đừng mà, Kỷ Tranh!”

Anh chỉ mỉm cười, giơ tay ra làm một động tác “I love you” về phía tôi.

18

m thanh va chạm vang lên dữ dội.

Chiếc Ferrari đỏ dập mạnh vào bên phụ của chiếc Bentley trắng.

Toàn bộ đầu xe gần như bị ép móp đến biến dạng.

Tôi run rẩy quỳ gối dưới nền đường ướt sũng, muốn gọi to tên Kỷ Tranh, nhưng cổ họng lại như bị ai bóp chặt, không thể bật ra nổi một âm thanh nào.

Đội cứu hộ mất cả tiếng đồng hồ mới đưa được anh ra ngoài.

Kỷ Tranh nằm bất động trên cáng, toàn thân bê bết máu.

Trong tay anh, vẫn còn siết chặt… một chiếc bánh bao.

Tôi nắm chặt lấy tay anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

“Kỷ Tranh, đừng mà…”

“Tại sao, lúc em vừa định hận anh, anh lại bắt em phải sống cả đời trong day dứt?

“Tại sao? Tại sao vậy, Kỷ Tranh?”

Anh từ từ mở mắt ra, khẽ mỉm cười với tôi dịu dàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Xin lỗi em, Tô Tô.”

“Bánh bao bẩn rồi… không ăn được nữa rồi.”

Tôi lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.

“Kỷ Tranh, em không ăn bánh bao nữa… Em chỉ cần anh còn sống, thật sự còn sống.”

“Em còn chưa kịp trả thù anh, còn chưa khiến anh phải hối hận…”

Anh từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt trên má tôi.

“Tô Tô, điều anh tiếc nuối nhất trong đời… chính là không thể cùng em đi đăng ký kết hôn.”

“Anh xin lỗi, Tô Tô…”

Tôi nắm chặt tay anh hơn nữa.

“Kỷ Tranh, thật ra em lừa anh thôi… Em chưa từng quên anh.”

“Em chỉ hận anh… nên mới muốn trả thù.”

Anh dịu dàng cười, ánh mắt vẫn trìu mến như trước kia.

Lại đưa tay còn lại lên, muốn tiếp tục lau nước mắt cho tôi.

“Tô Tô, anh biết.”

“Nhưng anh thà để em hận anh, ghét anh… còn hơn là để em quên mất anh.”