Chương 13 - NGƯỢC SÁNG ĐẾN BÊN EM
Kì nghỉ Quốc khánh, tôi ở nhà với bà suốt một tuần.
Bây giờ cơ thể bà tuy rằng cũng tính như mạnh khoẻ, nhưng tôi vẫn đưa bà đến bệnh viện kiểm tra như thường lệ, kết quả vẫn là không có bệnh nghiêm trọng, nhưng các bệnh vặt vãnh lại không ít.
Tôi không thể không năn nỉ bà chuyển đến thành phố tôi đang làm việc.
“Bà cũng đã sống đến tuổi này rồi, không muốn tạo sức ép cho con. Con không cần để ý đến bà, cứ làm việc cho tốt, mỗi kì nghỉ về đây thăm bà là được.” Bà vẫn từ chối lời đề nghị của tôi như trước.
Tuy rằng biết bà không đồng ý, nhưng tôi vẫn muốn khuyên bà thêm, “Chỉ là bà ở một mình rất không tiện, lỡ chẳng may bị ngã thì phải làm sao?”
“Không phải con đã nhờ dì Ngũ cách vách chăm sóc bà rồi sao? Nếu bà lên thành phố, con đi làm, bà cũng vẫn là ở nhà một mình, hàng xóm gì đó chẳng quen biết, còn không bằng cứ ở lại chốn thôn quê này.”
Bà cằn nhằn xong, sau lại hỏi tôi dạo này công việc như thế nào, có bạn trai chưa.
Tôi nói chuyện cùng bà trước hiên nhà nắng ấm áp, mãi cho đến khi bà ngủ.
Buổi tối, một cuộc điện thoại bất ngờ gọi đến, là Lục Vân Điền.
Hắn hỏi tôi đang ở đâu.
Tôi tưởng hắn có chuyện gấp gì, bèn đáp, “Tôi ở nhà. Có chuyện gì không?”
Điện thoại im lặng một lát, giọng nói lạnh nhạt truyền đến, “Không có việc gì.”
“Ờm.”
Đang định cúp máy, ai ngờ hắn lại hỏi: “Bà em dạo này thế nào? Có khoẻ không?”
Thật sự là kì lạ, chẳng lẽ mặt trời mọc ở hướng Tây, Lục Vân Điền lại đi ân cần hỏi thăm sức khoẻ bà tôi.
Nhất thời tôi không biết nên trả lời hắn thế nào.
“Bà tôi… rất khoẻ.”
“Ừ.” Đối phương ngừng lại, “Không có chuyện gì, tôi cúp trước.”
“... Được.”
Thẳng cho đến khi điện thoại được cúp, tôi vẫn không hiểu ra sao.
Một tuần sau, kì nghỉ lễ kết thúc.
Tôi trở lại thành phố, tiếp tục cuộc sống mưu sinh.
Mấy ngày nay Cố Chiêu Diễn dường như khá bận rộn, tôi cũng không muốn làm phiền anh đến ga tàu đón tôi, dù sao bắt taxi cũng tiện.
Vừa về đến nhà không bao lâu, chuông cửa chợt vang lên.
Tôi chạy ra mở cửa, là Lục Vân Điền.
Không thể không nói, tôi vô cùng ngạc nhiên. Từ sau khi tôi cùng Lục Vân Điền chia tay, hắn không còn tới đây nữa.
“Tôi có thể vào không?” Hắn đứng ở cửa, thanh âm nghe có chút mệt mỏi.
Ách…
Tôi ngẫm nghĩ, vẫn nghiêng người để hắn vào trong nhà, dù sao tôi cũng có lời muốn nói với hắn.
Lục Vân Điền lập tức ngồi xuống sofa.
“Muốn uống gì không?” Tôi hỏi hắn.
Hắn lắc đầu.
Được rồi, nếu không cần tôi cũng sẽ không phải lết mình ra tủ lạnh.
“Muộn như vậy tìm tôi có việc gì không?”
“Tôi đã chia tay với Kiêu Kiêu.” Lục Vân Điền nói thẳng.
Tôi gật đầu, “Tôi có nghe chuyện này rồi.”
“Chúng ta…”
“Lục Vân Điền, tôi đã ở bên Cố Chiêu Diễn.” Không đợi hắn nói hết, tôi đã ngắt lời hắn: “Hơn nữa, tôi định bán căn hộ này đi. Tuy rằng sổ đỏ đứng tên tôi, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nói với anh.”
Trên mặt Lục Vân Điền hiện lên vẻ kinh ngạc, ngoài ý muốn, khó hiểu… Rất nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn.
Một lúc lâu sau, hắn há miệng thở dốc, không xác định hỏi lại: “Hai người sống chung?”
Tôi lắc đầu, “Chúng tôi vừa mới ở bên nhau, tạm thời không có ý định sống chung, Tôi chỉ muốn bán căn hộ này để đổi sang một căn mới mà thôi.”
Phòng khách lại lâm vào trầm mặc.
Một đợt yên tĩnh qua đi.
“Em thích Cố Chiêu Diễn?” Lục Vân Điền lẳng lặng nhìn tôi chằm chằm.
“Phải.” Tôi hào phòng thừa nhận.
“Thật khó tin, Triển Nhan em cũng có ngày thích người khác.” Tuy ngữ khí của Lục Vân Điền có chút châm chọc, nhưng có thể nghe ra được chút ảm đạm ảo não trong đó, “Sao, lợi dụng tôi qua cầu rồi, liền trực tiếp rút ván đi sao? Em đúng là cao tay.”
Tôi không muốn đối chọi với hắn, chỉ thản nhiên nói: “Chúng ta đã chia tay, anh quên sao? Là chính anh đề nghị.”
Lục Vân Điền vẻ mặt như bị nhai phải ruồi, biểu tình lạnh lẽo, “Nên em vẫn chờ tôi nói chia tay với em?”
Nói thế nào nhỉ.
“Khi tôi nghe được Tôn Kiêu Kiêu từ nước ngoài trở về, tôi đã biết giây phút kia chỉ là sớm hay muộn.”
Lục Vân Điền không nói nữa, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc, rút một điếu, châm lửa, hít một hơi thật sâu.
Trong nhà đã không còn gạt tàn, tôi chỉ đành tìm một cái chén đặt trước mặt hắn.
Hắn cũng chú ý đến điều này, hỏi: “Gạt tàn đâu?”
Tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Tôi ném đi rồi.”
Lục Vân Điền không nghiện thuốc, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ hút, trước kia, trên bàn trà vốn bày một chiếc gạt tàn, hai tháng trước đã bị tôi ném đi.
Hắn tựa hồ tức giận không có chỗ xả, hừ một tiếng, “Triển Nhan, tôi cảm thấy em diễn kịch thật giỏi! Trước kia không phát hiện em là người tuyệt tình như vậy, xem ra nghe lời lúc trước cũng chỉ là giả vờ.”
Đối phương nói như vậy, tôi cũng không muốn chống chế, chỉ đành thành thành thật thật gật đầu, “Có một chút.”
“Em…” Lục Vân Điền không nói được gì.
Tôi cũng không muốn hai người trở nên quá khó chịu, vì thế thành thật nói với hắn, “Kì thật con người tôi rất giả dối, trước mặt anh là thế này, sau lưng anh lại thế khác, tôi tin anh cũng đã nhận ra.”
“Em cũng sẽ đối với Cố Chiêu Diễn như vậy sao?” Hắn hỏi.
Tôi ngẩn người, theo bản năng lắc đầu, “Sẽ không.”
Trong nháy mắt, đôi mắt Lục Vân Điền nhìn tôi như có hàn quang lóe ra.
Tôi chợt nhận ra, có lẽ mình đã nói sai rồi.
Thanh âm của hắn lạnh đi không ít, “Vậy vì sao em phải đối xử với tôi như vậy?! Em cũng thế, Tôn Kiêu Kiêu cũng vậy! Cố Chiêu Diễn tốt vậy sao?”
Tôi đỡ trán, vấn đề này đúng là không biết phải nói ra sao.
“Vì sao không nói gì?” Lục Vân Điền lớn tiếng truy hỏi.
Trầm mặc một hồi, tôi mới chậm rãi trả lời hắn, “Cái này không thể trách tôi. Lục Vân Điền, chúng ta bên nhau hai năm, tôi sống dưới cái bóng của Tôn Kiêu Kiêu hai năm, khi ngủ anh cũng gọi tên cô ta.
Tôi thừa nhận, bản thân tôi cũng đã từng thích anh. Thời điểm anh nói anh phải đính hôn cùng Tôn Kiêu Kiêu, tôi đã ngộ ra rằng, tôi và cô ta vốn dĩ không thể so sánh, anh vĩnh viễn sẽ không chọn tôi.
Đúng lúc này, Cố Chiêu Diễn xuất hiện. Anh ấy anh tuấn tiêu sái, phong độ có thừa, lại rất tốt tính, đối xử với bọn trẻ trong viện phúc lợi cũng rất nhẹ nhàng. Anh ấy thường đưa tôi về nhà, lịch sự vô cùng, không có người con gái nào có thể từ chối một người đàn ông như vậy. Anh ấy tỏ tình với tôi, thử hỏi có điểm nào để tôi không thích anh ấy chứ?
Mà anh thì sao? Sau khi đính hôn với Tôn Kiêu Kiêu, lại phát hiện người mà cô ta thích từ đầu đến cuối chỉ có Cố Chiêu Diễn, vì thế bắt đầu hối hận phải không? Lục Vân Điền, là anh đề nghị chia tay với tôi trước, cũng không phải tôi lừa dối gì anh.”
Thần sắc Lục Vân Điền u ám, dập tắt điếu thuốc trong tay.
“Tôi hối hận, Triển Nhan. Nhưng em cảm thấy em cùng Cố Chiêu Diễn có tương lai sao? Anh ta là con trai duy nhất của Chủ tịch Cố, sẽ dễ dàng tra ra được lúc trước em có quan hệ với tôi, đến lúc đó, em chỉ càng thêm mất mặt mà thôi. Nếu hai người không thể lâu dài, chi bằng đừng nên bắt đầu, chúng ta…” Hắn dừng một chút, nhìn tôi, “Cũng có thể trở về như trước kia.”
Tuy rằng biết lời hắn nói chính là sự thật, nhưng tôi vẫn lắc đầu, “Tôi sẽ không dễ dàng buông tay người mình thích, trừ phi chính miệng anh ấy nói muốn chia tay với tôi. Lục Vân Điền, điều khác biệt lớn nhất của tôi với anh chính là, tôi không hề tính toán tình yêu.”
Lục Vân Điền nhìn tôi, thật lâu không nói chuyện, cuối cùng chậm rãi đứng lên.
“Được, hi vọng sau này em sẽ không hối hận.”
Sau đó mở cửa rời đi.
Số Một Công Quán.
Thừa dịp nhóm mấy người đàn ông đi chơi bóng nói chuyện làm ăn, tôi và Lý Vi Nhiên đi ngâm suối nước nóng.
Bên trong sương khói mịt mù.
“Bạn học Triển Nhan, rốt cuộc cậu cũng quay lại vòng luẩn quẩn này của chúng ta, chúc mừng chúc mừng.” Cô ấy cảm thán vô hạn.
Tôi xấu hổ: “Cái này thì có gì mà chúc mừng chứ.”
“Đương nhiên đáng để chúc mừng, lúc này cậu rất có mặt mũi nha. Tôn Kiêu Kiêu bị cậu đánh bại, rơi xuống kết cục gà bay trứng vỡ.”
Tôi: “…”
“Lý đại tiểu thư, thành ngữ không phải dùng như vậy đâu.”
Cô ấy không để ý đến lời của tôi, nói giỡn: “Ngày nào đó nếu tớ chia tay với Chu Nhược Bạch mà cũng được may mắn như vậy thì tốt rồi.”
Vị tiểu thư này, đúng là không kiêng nể gì.
“Tuyệt thế nam nhân như Chu Nhược Bạch cậu cũng không vừa lòng sao? Đúng là lòng tham không đáy.” Tôi không chút lưu tình chỉ trích.
Cô ấy ngẫm nghĩ, biểu tình quả thật có cùng kiêu ngạo, “Nói cũng đúng, vẫn là Chu Nhược Bạch nhà tớ tốt nhất, không có ánh trăng sáng, không có người theo đuổi, tương đối bớt việc cho tớ.”
Không bao lâu sau, Lý Vi Nhiên lại bát quái hỏi tôi: “Cậu với Cố Chiêu Diễn thế nào rồi?”
“Thế nào là thế nào?”
Thấy tôi không hiểu, cô ấy không khỏi cười xấu xa: “Buổi tối nay cậu nhất định phải về sao?”
“Đúng.”
“Muộn rồi, về làm gì nữa, thuê một căn phòng không phải là tốt rồi sao?”
Tôi: “…”
“Có điều…” Cô ấy thoáng tiếc hận, “Tớ cảm thấy Cố Chiêu Diễn thuộc trường phái bảo thủ, có thể vì thế nên hai người tiến triển tương đối chậm.”
Nói gì cũng thua cô ấy, nên tôi lẳng lặng ngồi im.
Tắm xong, hai chúng tôi thay đồ rồi đi ra bên ngoài.
Cố Chiêu Diễn ngồi trên sofa phòng khách ở tầng ba, trong tay cầm một quyển tạp chí, xem ra là đang đợi tôi.
Thời tiết dần chuyển lạnh, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác lông cừu nhạt màu, phối với quần màu cà phê, ngọc thụ lâm phong, vô cùng tao nhã.
“Đói bụng chưa?” Thấy tôi đi tới, anh buông quyển tạp chí trong tay ra, đứng lên hỏi tôi.
“Cũng hơi hơi.”
“Vậy chúng ta đi ăn gì đó.” Anh nắm tay tôi.
Lý Vi Nhiên dường như cũng đã đói, thấy thế liền nói, “Chờ tôi gọi điện cho Nhược Bạch, chúng ta cùng nhau đi.”
“Không cần.” Cố Chiêu Diễn lập tức từ chối đề nghị của cô ấy, “Nhà ăn bên trên lớn như vậy, sao phải ngồi cùng hai người chứ.”
Lý Vi Nhiên: “...”
“Ăn một bữa cơm thôi mà, hai người không cần dính lấy nhau như vậy chứ.”
“Tất nhiên cần chứ.”
Còn không chờ tôi nói chuyện, Cố Chiêu Diễn đã kéo tôi đi.
Tầng bốn, nhà hàng cơm Tây.
Xem ra đã đặt trước chỗ, bàn hai người ở bên cửa sổ.
Trong nhà hàng, tiếng nhạc du dương uyển chuyển, ánh đèn mê ly, bầu không khí vô cùng lãng mạn.
“Em muốn ăn gì?” Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Cố Chiêu Diễn đưa menu cho tôi.
Nhà hàng này tôi đã tới vài lần, vốn nổi danh bởi nguyên liệu nấu ăn tinh xảo sang quý, đương nhiên hương vị cũng rất tốt.
“Cái gì cũng được sao?”
“Đương nhiên.” Cố Chiêu Diễn ôn nhu cười, “Không cần thương xót cho cái ví của anh đâu.”
Tôi quên mất, người ta là người rất có tiền.
“Được, vậy em không khách khí nữa.”
Sau khi gọi món xong, điện thoại tôi có tin nhắn đến.
Là tin nhắn thoại của Lý Vi Nhiên. Tôi không nghĩ nhiều, vì thế mở ra nghe.
[Tớ bảo Nhược Bạch thuê phòng ở tầng hai rồi, đêm nay đừng có về, nhớ phải ăn sạch sẽ Cố Chiêu Diễn thì thôi.]
Giọng nói rõ ràng vang lên, tôi giống như bị sét đánh, ngây người.
Cố Chiêu Diễn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi.
Một trận im lặng quỷ dị.
“Không… Không phải ý của em đâu.” Tôi nhanh chóng phủ nhận, suýt cắn vào lưỡi.
Khoé môi đối phương lộ ra một mạt cười nhàn nhạt, ánh mắt hài hước đánh giá tôi: “Anh có chút tò mò, lúc nãy các em đi tắm nước nóng đến tột cùng là nói chuyện gì?”
Ông trời ơi, mất mặt quá!
Nếu lúc này trên mặt đất có vết nứt, tôi sẽ không do dự gì mà nhảy vào đó!