Chương 1 - Ngư Mục Ký
"Giết hắn, ta cho ngươi giải dược." Giọng nói mang theo ý dụ dỗ vang lên bên tai ta.
"Ta... Làm không được. Đại nhân, ngài bỏ qua cho ta đi... Ta thật sự không làm được."
Ta hèn mọn bò về phía hắn, trên mặt đã không phân biệt được là mồ hôi hay là nước mắt.
"Thật là một bộ dáng chân tình thiết." Hắn nâng cằm ta lên. "Ngươi đoán xem, nếu như hắn biết ngươi là ta đưa tới, hắn còn tín nhiệm ngươi hay không?"
Một khắc này ta nghĩ, ta không thoát khỏi vận mệnh đã định, cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay nam nhân này.
1.
Ngày đầu tiên gặp Cố Vân Đình, là một đêm đông lạnh giá.
Ta ăn mặc rách rưới, còn đeo cùm chân tay, tóc như cỏ khô trên đỉnh đầu, mặt đầy bụi đất xanh xao.
Không cần người bên ngoài nói, chính ta hiểu rõ, nhất định cực kỳ xấu.
Hắn lại là một thái cực khác, tơ lụa trên người hắn dưới ánh đèn chiếu rọi lộng lẫy đến mức dường như đang phát sáng. Hắn bảo tôi ngẩng đầu, tôi bèn nhìn thấy khuôn mặt khó phân biệt nam nữ khuynh quốc khuynh thành của hắn.
Ta chưa từng thấy người như vậy, một cái nhăn mày, một nụ cười hẹp dài mắt hoa đào phảng phất tự mang một loại phong lưu. Trong khoảng thời gian ngắn nhìn đến ngây người. Hắn cười lên, lúc mở miệng giọng nói ôn nhu như gió xuân tháng tư.
"Ngươi là Lục Ngưng Mi?"
Ta sững sờ gật đầu. Hắn quan sát ta một lát: "Nội tình cũng không tệ lắm, chỉ là quá tiều tụy." Hắn nói xong, vung tay lên, dặn dò thủ hạ, "Dẫn đi rửa mặt chải đầu, chăm sóc thật tốt, không nuôi được tóc bạc châu viên ngọc nhuận tuyết trắng không nên mang đến gặp ta."
Bởi vì câu nói này của hắn, ta được thuộc hạ của hắn nâng xuống, bắt đầu tĩnh dưỡng dài dằng dặc.
Lúc đó ta là tội nhân lưu đày trong phủ tướng quân, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mệt mỏi quá lâu, thân thể hư nhược, thân thể tiều tụy, trên mặt có vết nứt do lạnh, tay thô như vỏ cây, muốn nuôi dưỡng lại không phải thời gian một sớm một chiều. Ta ở lại phủ của hắn ăn không ngồi không hơn nửa năm mới đỡ hơn chút.
Trong thời gian này, ta không thể ra khỏi sương phòng nửa bước, chưa từng thấy hắn một lần, người hầu hạ đều là nhiều lần tới lui vội vàng, chưa từng nhiều lời với ta một câu. Cho nên hơn nửa năm, ta còn không biết hắn tên gì, rốt cuộc là nhân vật nào.
Chờ đến khi hắn gặp ta, đã là ngày thu. Ta được đưa tới trước mặt hắn, quỳ trên mặt đất.
Hắn đi đến trước mặt ta, cầm một cây quạt xếp nâng cằm ta lên: "Nuôi trắng rồi quả thật đẹp, ai cũng nói con gái đại tướng quân đẹp đẽ tinh xảo vô song, quả nhiên không giả."
Ta rũ mắt không dám nhìn hắn, cũng không dám hỏi nhiều, hắn khom người tới gần ta: "Ngưng Mi, ngươi muốn lật lại bản án cho phủ tướng quân sao?"
Ta không lên tiếng, dường như hắn đã không còn kiên nhẫn nữa. Hắn rút tay cầm quạt, đầu ta chợt rũ xuống.
Đột nhiên ta cảm thấy rất sợ hãi. Tuy không biết thân phận của hắn, nhưng có thể cứu ta ra khỏi đội ngũ lưu vong, hẳn không phải tiểu nhân vật gì. Hiện giờ ta là con gái của tội thần, sống chết chỉ trong một ý niệm của hắn, nếu hắn cảm thấy ta không có giá trị lợi dụng, ta sẽ có kết cục gì?
Nghĩ đến đây, ta quỳ rạp trên mặt đất: "Cầu công tử chỉ điểm."
Ta chỉ nói một câu như vậy, không nói ta muốn lật lại bản án hay là không muốn lật.
Bởi vì ta không biết hắn muốn đáp án gì.
"Nếu như ngươi muốn lật lại bản án cho phủ tướng quân, trong tay ta có bằng chứng xác thực thừa tướng vu hãm đại tướng quân. Chỉ cần ngươi thay ta làm một chuyện, ta sẽ trình lên cho hoàng thượng, bảo vệ rửa sạch oan khuất của cả Lục gia ngươi."
Nói xong, hắn dừng lại một lát: "Đương nhiên, nếu ngươi không muốn vật chứng kia tan thành mây khói, ngươi từ đâu tới thì về đó đi."
Trong lòng ta thở dài một hơi.
Chỉ cần ta còn giá trị là tốt rồi.
Ta ngẩng đầu, đứng thẳng dậy: "Công tử ta còn không biết, sao có thể tin tưởng ngươi? Nếu ngươi không có vật chứng thì sao? Nếu ngươi không thực hiện lời hứa thì sao?"
Hắn cười rộ lên: "Cố Vân Đình ta chưa từng nuốt lời."
Cố Vân Đình.
Thì ra hắn là Cố Vân Đình.
Trong thiên hạ không người nào không biết không người nào không hiểu. Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vu hãm trung lương, khống chế hoàng đế, tai mắt trải rộng khắp thiên hạ, vô số kể án oan qua tay hắn, trên tay không biết đã có bao nhiêu mạng người, tội ác chồng chất.
Nhìn bộ dáng của hắn, ta thật sự khó có thể liên hệ hắn với thân phận này. Nhân vật số một như vậy, khó nói oan án của Lục gia hoàn toàn không liên quan tới hắn.
Dường như hắn nhìn thấu tâm tư của ta, nâng chung trà lên nhấp nhấp: "Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, nghĩ chuyện phụ thân ngươi chết có liên quan đến ta, muốn nhà ngươi đổ là ta. Nếu thật là ta, liền không có lý do cứu ngươi trở về, nuôi tai họa ở bên người."
Ta biết rõ lời của hắn không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng hiện tại ta cũng không còn con đường thứ hai để đi, đành phải đồng ý: "Không biết đại nhân muốn ta làm gì."
"Khi còn bé ngươi đã từng cứu Dự Vương một mạng, hắn nhớ mãi không quên đến nay. Chỉ là ngươi được phụ thân dẫn theo quanh năm ở biên quan, hắn vẫn chưa từng gặp ngươi. Nhà ngươi gặp chuyện không may, hắn còn nóng lòng tìm ngươi hơn bất cứ ai, nhưng không tìm được."
Ta bị Cố Vân Đình giấu ở đây, đương nhiên hắn không tìm được.
Nhưng lời hắn nói đến nước này, ta đã hiểu.
"Ngươi đến bên cạnh hắn đi. Có ân tình thuở thơ ấu, hắn sẽ không bạc đãi ngươi. Ta nghĩ gương mặt này của ngươi, hắn sẽ thích."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Cố Vân Đình đặt chén trà xuống, nhìn ta cười, nhưng trong ánh mắt rõ ràng không có ý cười, lạnh lùng đến cực điểm: "Giết hắn."
Ta bị ánh mắt ác độc ác liệt của hắn chấn nhiếp, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Ta nghĩ mới là hắn, dịu dàng ấm áp như gió xuân đều là giả tượng. Người có thể ngồi lên vị trí này, trong lòng đều lạnh.
Nhưng lời hắn ta nói tiếp đó càng khiến toàn thân ta lạnh toát.
"Nhưng Ngưng Mi, để đề phòng ngươi không bị vướng bận, ta phải dùng chút thủ đoạn."
"Ta... Làm không được. Đại nhân, ngài bỏ qua cho ta đi... Ta thật sự không làm được."
Ta hèn mọn bò về phía hắn, trên mặt đã không phân biệt được là mồ hôi hay là nước mắt.
"Thật là một bộ dáng chân tình thiết." Hắn nâng cằm ta lên. "Ngươi đoán xem, nếu như hắn biết ngươi là ta đưa tới, hắn còn tín nhiệm ngươi hay không?"
Một khắc này ta nghĩ, ta không thoát khỏi vận mệnh đã định, cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay nam nhân này.
1.
Ngày đầu tiên gặp Cố Vân Đình, là một đêm đông lạnh giá.
Ta ăn mặc rách rưới, còn đeo cùm chân tay, tóc như cỏ khô trên đỉnh đầu, mặt đầy bụi đất xanh xao.
Không cần người bên ngoài nói, chính ta hiểu rõ, nhất định cực kỳ xấu.
Hắn lại là một thái cực khác, tơ lụa trên người hắn dưới ánh đèn chiếu rọi lộng lẫy đến mức dường như đang phát sáng. Hắn bảo tôi ngẩng đầu, tôi bèn nhìn thấy khuôn mặt khó phân biệt nam nữ khuynh quốc khuynh thành của hắn.
Ta chưa từng thấy người như vậy, một cái nhăn mày, một nụ cười hẹp dài mắt hoa đào phảng phất tự mang một loại phong lưu. Trong khoảng thời gian ngắn nhìn đến ngây người. Hắn cười lên, lúc mở miệng giọng nói ôn nhu như gió xuân tháng tư.
"Ngươi là Lục Ngưng Mi?"
Ta sững sờ gật đầu. Hắn quan sát ta một lát: "Nội tình cũng không tệ lắm, chỉ là quá tiều tụy." Hắn nói xong, vung tay lên, dặn dò thủ hạ, "Dẫn đi rửa mặt chải đầu, chăm sóc thật tốt, không nuôi được tóc bạc châu viên ngọc nhuận tuyết trắng không nên mang đến gặp ta."
Bởi vì câu nói này của hắn, ta được thuộc hạ của hắn nâng xuống, bắt đầu tĩnh dưỡng dài dằng dặc.
Lúc đó ta là tội nhân lưu đày trong phủ tướng quân, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mệt mỏi quá lâu, thân thể hư nhược, thân thể tiều tụy, trên mặt có vết nứt do lạnh, tay thô như vỏ cây, muốn nuôi dưỡng lại không phải thời gian một sớm một chiều. Ta ở lại phủ của hắn ăn không ngồi không hơn nửa năm mới đỡ hơn chút.
Trong thời gian này, ta không thể ra khỏi sương phòng nửa bước, chưa từng thấy hắn một lần, người hầu hạ đều là nhiều lần tới lui vội vàng, chưa từng nhiều lời với ta một câu. Cho nên hơn nửa năm, ta còn không biết hắn tên gì, rốt cuộc là nhân vật nào.
Chờ đến khi hắn gặp ta, đã là ngày thu. Ta được đưa tới trước mặt hắn, quỳ trên mặt đất.
Hắn đi đến trước mặt ta, cầm một cây quạt xếp nâng cằm ta lên: "Nuôi trắng rồi quả thật đẹp, ai cũng nói con gái đại tướng quân đẹp đẽ tinh xảo vô song, quả nhiên không giả."
Ta rũ mắt không dám nhìn hắn, cũng không dám hỏi nhiều, hắn khom người tới gần ta: "Ngưng Mi, ngươi muốn lật lại bản án cho phủ tướng quân sao?"
Ta không lên tiếng, dường như hắn đã không còn kiên nhẫn nữa. Hắn rút tay cầm quạt, đầu ta chợt rũ xuống.
Đột nhiên ta cảm thấy rất sợ hãi. Tuy không biết thân phận của hắn, nhưng có thể cứu ta ra khỏi đội ngũ lưu vong, hẳn không phải tiểu nhân vật gì. Hiện giờ ta là con gái của tội thần, sống chết chỉ trong một ý niệm của hắn, nếu hắn cảm thấy ta không có giá trị lợi dụng, ta sẽ có kết cục gì?
Nghĩ đến đây, ta quỳ rạp trên mặt đất: "Cầu công tử chỉ điểm."
Ta chỉ nói một câu như vậy, không nói ta muốn lật lại bản án hay là không muốn lật.
Bởi vì ta không biết hắn muốn đáp án gì.
"Nếu như ngươi muốn lật lại bản án cho phủ tướng quân, trong tay ta có bằng chứng xác thực thừa tướng vu hãm đại tướng quân. Chỉ cần ngươi thay ta làm một chuyện, ta sẽ trình lên cho hoàng thượng, bảo vệ rửa sạch oan khuất của cả Lục gia ngươi."
Nói xong, hắn dừng lại một lát: "Đương nhiên, nếu ngươi không muốn vật chứng kia tan thành mây khói, ngươi từ đâu tới thì về đó đi."
Trong lòng ta thở dài một hơi.
Chỉ cần ta còn giá trị là tốt rồi.
Ta ngẩng đầu, đứng thẳng dậy: "Công tử ta còn không biết, sao có thể tin tưởng ngươi? Nếu ngươi không có vật chứng thì sao? Nếu ngươi không thực hiện lời hứa thì sao?"
Hắn cười rộ lên: "Cố Vân Đình ta chưa từng nuốt lời."
Cố Vân Đình.
Thì ra hắn là Cố Vân Đình.
Trong thiên hạ không người nào không biết không người nào không hiểu. Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ vu hãm trung lương, khống chế hoàng đế, tai mắt trải rộng khắp thiên hạ, vô số kể án oan qua tay hắn, trên tay không biết đã có bao nhiêu mạng người, tội ác chồng chất.
Nhìn bộ dáng của hắn, ta thật sự khó có thể liên hệ hắn với thân phận này. Nhân vật số một như vậy, khó nói oan án của Lục gia hoàn toàn không liên quan tới hắn.
Dường như hắn nhìn thấu tâm tư của ta, nâng chung trà lên nhấp nhấp: "Ta biết ngươi đang suy nghĩ gì, nghĩ chuyện phụ thân ngươi chết có liên quan đến ta, muốn nhà ngươi đổ là ta. Nếu thật là ta, liền không có lý do cứu ngươi trở về, nuôi tai họa ở bên người."
Ta biết rõ lời của hắn không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng hiện tại ta cũng không còn con đường thứ hai để đi, đành phải đồng ý: "Không biết đại nhân muốn ta làm gì."
"Khi còn bé ngươi đã từng cứu Dự Vương một mạng, hắn nhớ mãi không quên đến nay. Chỉ là ngươi được phụ thân dẫn theo quanh năm ở biên quan, hắn vẫn chưa từng gặp ngươi. Nhà ngươi gặp chuyện không may, hắn còn nóng lòng tìm ngươi hơn bất cứ ai, nhưng không tìm được."
Ta bị Cố Vân Đình giấu ở đây, đương nhiên hắn không tìm được.
Nhưng lời hắn nói đến nước này, ta đã hiểu.
"Ngươi đến bên cạnh hắn đi. Có ân tình thuở thơ ấu, hắn sẽ không bạc đãi ngươi. Ta nghĩ gương mặt này của ngươi, hắn sẽ thích."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Cố Vân Đình đặt chén trà xuống, nhìn ta cười, nhưng trong ánh mắt rõ ràng không có ý cười, lạnh lùng đến cực điểm: "Giết hắn."
Ta bị ánh mắt ác độc ác liệt của hắn chấn nhiếp, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
Ta nghĩ mới là hắn, dịu dàng ấm áp như gió xuân đều là giả tượng. Người có thể ngồi lên vị trí này, trong lòng đều lạnh.
Nhưng lời hắn ta nói tiếp đó càng khiến toàn thân ta lạnh toát.
"Nhưng Ngưng Mi, để đề phòng ngươi không bị vướng bận, ta phải dùng chút thủ đoạn."