Chương 6 - Ngọt Ngào Từ Hôn Nhân Đột Ngột

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Sẹo á!”

Không được! Tôi không cho phép khuôn mặt hoàn hảo này có bất kỳ vết tích nào!

Tôi lập tức kéo Tống Thời Dực đứng dậy: “Đi! Đi bệnh viện kiểm tra ngay!”

“Mạnh Lê Tinh! Người bị đánh là tôi mới đúng!”

“Người bên cạnh em chỉ đang giả vờ đáng thương thôi!”

Lý Hàn gào lên trong cơn giận dữ bất lực, nhưng tôi giờ chỉ lo cho mặt của Tống Thời Dực, mấy lời khác chẳng lọt vào tai.

Bệnh viện gần nhất chính là nơi Tống Thời Dực làm việc, đồng nghiệp của anh ấy giúp sát trùng vết thương.

“Chậc chậc, vết thương to ghê… mà đến muộn tí nữa là lành mất rồi.”

“Thôi, không làm phiền đôi vợ chồng son nữa, tôi còn phải trực đây, có chuyện gì thì đừng giỡn nữa nhé.”

Tiễn bác sĩ xong, Tống Thời Dực đã chui vào lòng tôi, không chịu ngẩng đầu lên.

“Vợ ơi, anh sắp bị hủy dung rồi… sau này em sẽ không còn yêu anh nữa đúng không?”

Tiếng nói uất ức vang lên từ kẽ tay đang che mặt anh.

Tôi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, nhìn kỹ khuôn mặt ấy — nhìn trái, nhìn phải, nhìn từ trên xuống dưới…

Cuối cùng cũng tìm được một vết xước nhỏ dưới cằm.

“Chồng ơi, anh ấy bắt nạt em.”

“Anh ấy?” Tôi chỉ vào Lý Hàn, đang ngồi bên cạnh mà miệng vẫn không ngừng lảm nhảm.

“Vợ à, anh đau quá, có để lại sẹo không? Em không thương anh nữa đúng không?”

Tôi an ủi: “Không có đâu, chồng em là đẹp trai nhất thế gian, em mãi mãi yêu mình anh.”

“Thật không?”

“Thật trăm phần trăm! Em thề đấy.” Tôi giơ ba ngón tay thề.

Tối đến, Tống Thời Dực lại bắt đầu “giở trò”.

Lúc nào cũng kè kè bên cạnh tôi, thì thầm: “Vợ ơi, mặt anh vẫn còn đau… em xem giúp anh coi có bị nặng hơn không?”

“Không có đâu, mặt anh đẹp trai như thường.”

Tôi vùi đầu vào làm bài tập, chẳng buồn nhìn lấy một cái.

Anh cứ hỏi đi hỏi lại mấy lần, tôi bận không trả lời nổi, đành gật đại cho xong.

Cuối cùng cũng làm xong bài, chưa kịp thở ra thì trời đất quay cuồng — Tống Thời Dực bế bổng tôi lên đặt ngồi vào đùi.

“Em nói dối! Em không thèm nhìn anh lấy một cái! Em hết yêu anh rồi!”

Tôi nhìn anh, sững sờ: “Sao anh lại nghĩ như vậy?”

Tống Thời Dực nhìn tôi, uất ức: “Em về là cắm đầu làm bài tập, không thèm liếc anh lấy một cái!”

“Bài này mai đến hạn nộp rồi, ngoan nào, em yêu anh nhất.” Tôi ôm lấy mặt anh, hôn một cái thật nhẹ.

Nhưng anh vẫn có vẻ không tin lắm, giọng rụt rè: “Vợ à… em không phải vẫn còn nhớ đến cái tên Lý…”

“Dừng! Ngừng ngay!”

Tôi lấy sách đập nhẹ lên người anh, như muốn đuổi đi điềm xui xẻo.

“Đêm hôm rồi nhắc cái thứ xúi quẩy đó làm gì!”

Chỉ cần nhớ lại cái chuyện tên đó ngoại tình khi đang yêu tôi là tôi lại thấy buồn nôn. Lúc trước đúng là mù mắt mới thích một tên như vậy.

Nhìn thái độ ghét bỏ rõ ràng của tôi, Tống Thời Dực lập tức hết giận, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

“Vợ ơi… lâu rồi mình chưa hôn nhau.”

“Phòng tắm?”

Vừa hay tiện tắm luôn.

Tống Thời Dực bế tôi vào phòng tắm, tôi thuận tay thả một con vịt cao su vào bồn.

“Ê ê, con vịt trôi ra ngoài rồi kìa.”

Tống Thời Dực từ phía sau nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn vang lên bên tai: “Kệ nó… để lát nữa nhặt.”

Mặt anh đỏ bừng, cơ thể nóng hổi dán sát vào tôi.

Trước khi ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếng điện thoại reo.

Tôi vừa định với tay lấy thì Tống Thời Dực đã nhanh hơn, giật lấy máy trước.

“Ai đấy?”

Anh ôm tôi vào lòng, giọng nói khẽ khàng vang lên từ đỉnh đầu: “Người lạ.”

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Tống Thời Dực đã đi làm.

Tôi cảm thấy tối qua anh có gì đó không ổn, liền cầm điện thoại lên kiểm tra danh bạ cuộc gọi.

Người gọi tối qua lại chính là… luật sư ly hôn mà chúng tôi từng liên hệ trước đó.

Không xong rồi.

Tôi lập tức bấm gọi cho Tống Thời Dực, nhưng bên kia chỉ toàn tiếng máy bận, không ai nghe máy.

Lần đầu tiên anh không nghe điện thoại của tôi.

Tôi thu dọn đồ đạc, chạy thẳng tới bệnh viện nơi anh làm việc.

Nhưng đến phòng làm việc thì lại không thấy người đâu, chỉ gặp vị bác sĩ đã xử lý vết thương cho anh hôm trước.

“Tống Thời Dực đâu rồi? Hôm nay anh ấy không đi làm à?”

“Tống Thời Dực? Em dâu à, cậu ấy không nói gì với em sao? Sáng nay bay rồi, đi nước ngoài dự hội thảo đấy.”

“Cũng lạ thật, mấy lần trước gọi mãi chẳng chịu đi, mà sáng nay lại đột nhiên đồng ý, còn đặt vé sớm nhất nữa cơ.”

Đối phương tỏ ra ngạc nhiên, còn tôi thì hiểu — Tống Thời Dực giận rồi, nhưng không muốn cãi nhau, nên mới chọn cách tránh mặt.

Tôi mở app tra vé máy bay gần đây.

Đúng lúc đó, giảng viên chủ nhiệm gọi tới — dự án nhóm mà tôi từng đăng ký, đã được duyệt.

Chiều nay họp nhóm lần đầu, không có mặt sẽ bị xem là từ bỏ.

Đây là dự án mà tôi luôn mong được tham gia.

Kể từ khi bắt đầu dự án, tôi bận rộn suốt ngày.

Lúc rảnh, tôi đều gọi điện cho Tống Thời Dực.

Nhưng tên đó cố tình trốn tôi, không thèm bắt máy dù chỉ một lần.

“Haizz…”

Tôi chán nản gục đầu lên bàn học.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)