Chương 1 - Ngọt Ngào Hết Hạn
1.
Tống Dịch Thành lạc lối rồi.
Ngày Lễ Tình Nhân đó, anh ta lấy cớ là tăng ca, đi cùng người khác tới một nhà hàng nổi tiếng trên mạng. Không may bị bạn bè bắt gặp, còn quay video gửi cho tôi.
“Bao lớn rồi mà còn đeo bám chồng mình vậy chứ.”
Ánh sáng trong nhà hàng rất tối, trong video cũng chỉ có thể thấy hai bóng dáng. Nhưng vẫn có thể thấy rõ cô gái với vòng eo thon lả lướt và mái tóc đuôi ngựa cao cao. Từ bóng dáng đó có thể thấy trông giống tôi vài phần.
Điều khác biệt chính là, tôi rất trầm tính.
Còn cô gái kia thì giống hệt như một con thỏ hoạt bát, ôm lấy cánh tay người yêu nhảy nhót tung tăng.
Trong video, Tống Dịch Thành vẫn nhìn chằm chằm phía trước, dù cô gái kia có nói gì cũng chỉ lạnh lùng gật đầu.
Nhưng trong giây phút cô gái kia bước gần tới mép hồ, xém chút ngã xuống thì anh ta đã phát hiện ra và mau chóng vươn tay kéo cô ta lại.
Cơ thể anh ta vì vậy mà hơi quay qua, nhìn cô ta, há miệng nhưng rồi lại không nói gì cả.
Nửa giây sau, trên khuôn mặt lạnh lùng đó hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ mà tôi đã mơ thấy cả ngàn lần.
Giống như đang nói: “Ngốc thật, nhưng vì là em nên không sao.”
Nụ cười đó dĩ nhiên là tôi quen thuộc.
Rất lâu trước kia, khi anh ta chữa bài thi của tôi cũng có dáng vẻ yêu chiều như vậy.
Tôi bỗng nhớ ra một tháng trước, lúc tôi đi công tác trở về có phát hiện một cái kẹp hình chữ U không phải của tôi.
Vị trí giấu rất kín, giấu ở góc chết mà chỉ khi con gái đi vệ sinh mới chú ý tới.
Một tháng trước, tôi đã cùng cô gái chưa gặp mặt này nảy sinh một cảm giác ăn ý kì lạ.
Tôi biết cô ta muốn tôi biết tới sự tồn tại của cô ta.
Mà cô ta cũng biết tôi sớm muộn gì cũng sẽ biết.
Đầu ngón tay tôi khẽ run nhẹ. Tôi lơ đãng nhìn cái kẹp hình chữ U rơi vào cống thoát nước.
Tối hôm đó, lần đầu tiên tôi lén mở khóa điện thoại Tống Dịch Thành.
Lúc đó tôi không tìm thấy gì cả. Làm xong hết mọi thứ, khi để điện thoại lại đầu giường tôi còn tự trách bản thân không nên tùy tiện hoài nghi anh ta. Nhưng bây giờ khi thấy video này, cuối cùng tôi cũng hiểu được sự bất an trong lòng tới từ đâu.
Tống Dịch Thành đã lâu không mỉm cười với tôi như vậy.
2
Tôi do dự một lúc lâu rồi vẫn xuống lầu mua bao thuốc.
Sau khi hút xong một điếu ở trước cửa cửa hàng tiện lợi, bạn tôi lại gửi một tin nhắn tới hỏi tôi ở phòng nào, cậu ấy muốn tới chào hỏi một tiếng. Nhưng tôi không có ở đó, sao có thể nói với cậu ấy được?
Nghĩ rồi tôi trả lời lại: “Hôm nay không tiện, lần sau đi.”
Đây có lẽ là lý do thoái thác để giữ thể diện nhất mà tôi có thể nghĩ ra.
Có lẽ do sự lo âu phát tác, đêm đó tôi ngủ không yên, nằm mơ đứt quãng liên tục.
Trong mơ, Tống Dịch Thành nắm tay một cô gái trẻ tuổi, dần dần đi xa khỏi tôi.
Tôi liều mạng đuổi theo, khàn giọng chất vấn anh ta vì sao lại yêu người khác.
Mà anh ta chỉ để mặc cho tôi phát tiết, cuối cùng còn lạnh lùng quát lớn với tôi: “Đủ rồi Lăng Niệm, cô không còn trẻ trung nữa, đừng vô cớ gây rối giống như mấy cô gái trẻ.”
Lời nói thẳng thừng như một con dao nhỏ hung hăng đâm vào ngực tôi.
Tôi hoảng sợ tỉnh dậy.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, chiếc giường có hơi lõm xuống.
Không biết Tống Dịch Thành đã trở về từ khi nào.
Anh ta đang ngủ, cảm nhận được động tĩnh còn kéo chăn qua đắp lại cho tôi.
Động tác theo bản năng đó khiến tôi cảm thấy hoảng hốt.
Người kéo cô gái khác vào lòng trong video đó thật sự là anh ta sao?
Mặc kệ là lúc nào, chỉ cần cùng nhau ra cửa anh ta sẽ tự giác cầm lấy túi xách trong tay tôi. Ở một nhà hàng mới mở, anh ta luôn có thể chọn được món hợp khẩu vị tôi mà không cần tôi phải lên tiếng. Mỗi lần tôi bị đau bụng kinh, anh ta luôn luôn giúp tôi chuẩn bị nước nóng và thuốc giảm đau...
Có một lần tôi hỏi vì sao anh ta lại đối tốt với tôi như thế, Tống Dịch Thành xoa đầu tôi đáp: “Hết cách rồi, yêu em đã sớm trở thành bản năng của anh.”
Mấy năm nay anh ta luôn nói sẽ cho tôi một cuộc sống tốt, nhà, xe, trang sức...
Nhưng hôm nay nhớ lại, những chuyện làm tôi cảm thấy hạnh phúc đều không liên quan gì tới vật chất.
Nước mắt tôi không khống chế được bắt đầu chảy ra.
Trong bầu không khí yên tĩnh, tay chân Tống Dịch Thành vươn tới ôm chặt lấy tôi. Khi môi anh ta khẽ chạm vào sườn mặt tôi thì cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo.
Anh ta lập tức tỉnh dậy, lo lắng nhìn tôi: “Xảy ra chuyện gì, gặp ác mộng à?”
Tôi nhìn anh ta, run rẩy gật đầu: “Em mơ thấy anh yêu người khác, không cần em nữa.”
Nghe vậy, trong đôi mắt đen láy của Tống Dịch Thành hơi chút xao động.
Sau khi thi đại học xong, mẹ tôi qua đời. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, ba tôi tái hôn lập gia đình mới và sinh thêm một đứa con riêng.
Mẹ kế không muốn tiếp tục chi trả học phí cho tôi. Bởi vì ba có công việc, tôi cũng không thể vay tiền để học.
Là Tống Dịch Thành yên lặng dùng bốn năm kiếm tiền cho tôi học xong đại học.
Khi tôi đang duỗi chân thoải mái ngồi trong phòng học ấm áp, sáng ngời thì anh ta đang ở trong một căn phòng thuê lạnh như băng không có lấy chút ánh mặt trời.
Tôi từng tự nhủ chỉ cần anh ta chịu nói thật với tôi, tôi có thể làm như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng không có.
Không có gì cả.
Sau giây phút ngạc nhiên ngắn ngủi, Tống Dịch Thành lại nằm xuống, ôm tôi vào trong lòng.
“Suy nghĩ linh tinh gì vậy, mau ngủ đi.”
Giọng điệu vẫn bình thường như cũ, nhưng cánh tay anh ta ôm tôi lại rất chặt giống như muốn tôi hòa vào với xương cốt anh ta, trở thành một phần cơ thể anh ta.
Lúc đó tôi cực kỳ muốn chọc vào trong ngực anh ta, hỏi anh ta rốt cuộc đang chột dạ điều gì.
Nhưng rồi chỉ khẽ ừm một tiếng.
3
Tống Dịch Thành cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ đáng sợ hơn anh ta nghĩ nhiều.
Thỉnh thoáng tôi lại có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu giá rẻ thoang thoảng trên người anh ta. Lúc sau lại thấy anh ta đang ngồi trong xe, giấu chiếc điện thoại di động cũ.
Có lẽ anh ta cho rằng tôi không phát hiện ra nên không thèm xóa cả lịch sử trò chuyện.
Tôi tùy tiện lướt, sau đó dừng lại ở một hình ảnh.
Cô gái có biệt danh là Vịt Vịt gửi một icon hình “giơ tay hỏi”.
“Ông chú già, anh biết ly trà sữa đầu tiên của mùa thu không?”
Tống Dịch Thành không nói gì, trực tiếp gửi qua 800 tệ.
Cô ta trả về.
Nửa tiếng sau, Tống Dịch Thành gửi qua một dấu chấm hỏi và một tấm ảnh chụp hộp cơm cùng một ly trà sữa.
Lần này Vịt Vịt trả lời rất nhanh: “Nghe nói người nhận được ly trà sữa đầu tiên của mùa thu là người được đối phương yêu hơn. Anh tuyệt đối không yêu nhiều bằng em nên dĩ nhiên là em tặng cho anh!”
Sau đó Tống Dịch Thành không trả lời lại.
Tôi cũng không biết sự chân thành của cô gái này có để lại gợn sóng gì trong lòng anh ta hay không.
Tôi chỉ lạnh lùng chụp lại tấm hình đó rồi gửi qua cho mình. Trước khi đóng khung chat tôi còn cẩn thận xóa bỏ mọi dấu vết.
Trong mắt Tống Dịch Thành, tôi luôn là con ngốc.
Trước kia khi tan học, tôi luôn thích đi theo sau anh ta hỏi này hỏi kia.
Có khi là thật sự không hiểu, có khi là sợ anh ta quá buồn nên cố ý kiếm chủ đề để nói.
Sau này mỗi lần thấy tôi, anh ta đều sẽ cong ngón tay thon dài của mình lại, nhẹ búng lên trán tôi một cái: “Hôm nay mới giảng qua đề này, em não cá à? Mới đó đã quên?”
Khi đó tôi còn hùng hồn cãi lại: “Không phải ai cũng đều học giỏi như anh, nghe một lần là hiểu.”
Sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn, anh ta cũng nói: “Lăng Niệm, anh từng gặp rất nhiều người thông minh, nhưng sao lại rơi vào trong tay em vậy?”
Tôi nghĩ tôi đúng là không thông minh như vậy. Cho tới ngày nay cũng vẫn xem không hiểu những sơ đồ mạch điện rắc rối, phức tạp trên bàn làm việc của anh ta, không biết bộ xử lý không gian ba chiều trong miệng anh ta là thứ gì.
Nhưng tôi từng nhìn thấy dáng vẻ anh ta toàn tâm toàn ý yêu tôi.
Bởi vậy khi tình yêu đó dần tan biến, tôi cũng nhận ra nhanh hơn ai khác.
4
Khi đi dạo phố với tôi, Tống Dịch Thành cũng vẫn kiên nhẫn như cũ.
Đường đường là tổng giám đốc của Tống thị, đi tới đâu cũng có người nịnh bợ lại chịu ngồi xổm trên đất giúp tôi thử giày.
Tôi đứng trước gương, nghe anh ta nói với nhân viên cửa hàng gói hết những đôi tôi vừa thử lại.
Trước giờ anh ta luôn hào phóng với tôi nhưng lại hiếm khi phô trương lãng phí như vậy để lấy lòng tôi.
Hành động khác thường như vậy tôi đều để ý thấy. Rất nhanh đã khiến tôi liên tưởng tới một từ … bồi thường.
Khi anh ta đi quẹt thẻ, nhân viên cửa hàng vây quanh tôi, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ: “Cô Tống, anh Tống thật sự rất yêu cô. Khách tới chỗ chúng tôi đều là người giàu có nhưng có rất ít người giống như anh ấy, luôn đi theo từ đầu tới cuối, còn không mất kiên nhẫn chút nào.”
Yêu tôi sao? Có lẽ vậy.
Tôi quay đầu nhìn về phía Tống Dịch Thành cách đó không xa. Nghĩ tới tin nhắn cuối cùng ngày hôm qua, ngực tôi đột nhiên nhói đau.
Cô gái tên Vịt Vịt kia nhắc nhở anh ta: “Đã hứa 8 giờ sẽ tới xem em biểu diễn, không được tới trễ đâu.”
Tống Dịch Thành trả lời lại: “Ừm.”
Mà bây giờ đã 7 giờ rưỡi, anh ta vẫn còn bình tĩnh như vậy.
Thậm chí trước khi đi quẹt thẻ còn kiến nghị cho tôi xem đôi giày cao gót này hợp với cái váy nào.
Anh ta nắm rõ sở thích của tôi trong lòng bàn tay. Sự thiên vị và kiên định trong mắt anh ta gần như đã làm tôi quên anh ta còn có hẹn với một người con gái khác.
Tôi đột nhiên cảm thấy người này có chút xa lạ.
Mười năm này, con đường Tống Dịch Thành đi cũng không thuận lợi. Trải qua bao gian khổ, cuối cùng mới đứng vững chỗ ở nơi đông đúc nhân tài như Dung Thành.
Người mà anh ta từng gặp, chuyện anh ta từng trải qua, những lời anh ta từng nói dối đã sớm mài giũa anh ta từ một viên ngọc thô ráp thành một viên đá quý sáng chói.
Dù bây giờ anh ta có đứng trước mặt tôi, tôi cũng không còn có thể dễ dàng nhìn thấu vết thương bên trong như trước nữa.
Thanh toán xong, Tống Dịch Thành cùng tôi đi ra khỏi cửa hàng. Tiếng nói trầm thấp trong đám đông có vẻ vô cùng không chân thật: “Tiểu Niệm, Hạo Tử mới vừa gọi điện nói chất lượng hàng mẫu thành phẩm có chút vấn đề, anh phải về công ty xem thử.”
Thời gian, địa điểm, nhân vật đều đã đầy đủ, lý do vô tình hợp lý, tôi không thể tìm ra được một lý do gì để phản đối.
Móng tay tôi đâm sâu vào trong lòng bàn tay.
“Cần phải đi sao?”
Tống Dịch Thành hơi dừng lại, sau đó khom lưng hôn lên trán tôi một cái: “Chuyện có chút gấp, em đi dạo thêm đi, muốn mua gì cứ quẹt thẻ, không cần tiết kiệm tiền cho anh.”
Không cần tiết kiệm tiền cho anh.
Đây là lời anh ta nói với tôi nhiều nhất trong mấy năm nay.
Vào sinh nhật tôi năm thứ hai đại học.
Tống Dịch Thành không muốn tôi bị người khác coi thường nên đã tặng tôi một bộ y phục biểu diễn rất đắt.
Khi mở món đồ chuyển phát nhanh ra, trái tim tôi đột nhiên trầm xuống. Trong đầu chỉ toàn dáng vẻ anh ta vất vả làm việc.
Quả nhiên, ngày hôm sau khi tôi đi tìm anh ta, lí do anh ta bị ông chủ mắng là vì khi nghỉ trưa không cẩn thận ngủ quên mất.
Anh ta cúi đầu khom lưng, liên tục xin lỗi. Khi tiễn ông chủ ra cửa lấy cơm trưa thì thấy tôi đứng cách đó không xa, nước mắt rơi đầy mặt.
Lúc đó tôi nói với anh ta học múa quá cực, tôi không muốn học nữa.
Tống Dịch Thành chỉ liếc nhìn tôi một cái đã đoán được nguyên nhân.
Anh ta bê tô mì khô nóng giá tám tệ, mỉm cười lau nước mắt cho tôi: “Bạn Lăng Niệm yên tâm, tôi nhất định sẽ không để bạn phải phát sầu vì tiền mà trải qua cuộc sống muốn mua gì thì mua đó.”
Tống Dịch Thành đã chứng minh câu này cả mười năm.
Mà đúng là anh ta làm được.
Chúng tôi chuyển từ tầng hầm ngầm tới một căn nhà đầy ánh nắng, quà anh ta tặng tôi cũng mỗi năm một đắt. Nhưng chúng tôi không còn giống như khi đó vì chia sẻ một tô mì đã nguội mà cảm thấy vui vẻ.
Chúng tôi vẫn sẽ ôm, sẽ hôn môi nhau, dặn dò đối phương đi đường cẩn thận khi ra ngoài như cũ.
Nhưng nó đã dần thay đổi từ yêu thành một loại thói quen.
Khi tình yêu biến mất, thói quen vẫn sẽ lừa gạt bạn như cũ.
Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng Tống Dịch Thành.
Muốn biết anh ta liệu có đột nhiên cảm thấy áy náy, quay đầu lại nói không đi nữa không.
Nhưng vẫn không có.
Anh ta đi thang cuốn xuống lầu, thong thả vẫy tay chào tạm biệt tôi.
Chỉ mấy bước chân chạy chậm trước khi biến mất khỏi tầm mắt tôi có thể miễn cưỡng biểu hiện là anh ta đang vội.
Lúc đó trong trung tâm thương mại đang phát bài hát <
“Yêu tới mức thỏa hiệp, nhưng kết quả vẫn là hết cách.”
Chẳng lẽ tình cảm của tôi và Tống Dịch Thành không như thế sao?
Đèn đường đều sẽ tắt khi bình minh lên, nhưng trong bóng tối, đúng là nó sẽ chiếu sáng con đường phía trước cho ta.
Tôi không thể hận anh ta.
Nhưng giả vờ không biết cũng khó như lên trời.