Chương 1 - Ngọn Lửa Tằng Xà
Phụ thân rốt cuộc chịu hết nổi cảnh ta và ca ca ngày ngày choảng nhau, liền quyết đoán tống một kẻ lên Thiên giới, một kẻ xuống Ma giới.
Ca ta học ở Ma giới học phủ, lăn lộn đến mức danh chấn bốn phương.
Ta thì bị ném lên Thiên giới học cung, ngày ngày chịu đám tiên nhị đại (hậu duệ tiên tộc) bày trò bắt nạt.
Trước lúc rời nhà, phụ thân vẫn không quên dặn đi dặn lại bên tai:
“Không được gây sự, không được làm bậy, không được trốn học, càng không được để lộ thân phận.”
Thế là ta đành nén giận, nhẫn nhịn từng chút một.
Mãi đến khi nghe vị tiên tử kia khinh khỉnh thốt ra một câu:
“Không ngờ giống rắn độc sinh ra ở Ma giới cũng có thể vào được Thiên giới học cung, thật đúng là chuyện lạ.”
Câu đó như lưỡi dao bén ngót cắt vào lòng.
Ta chậm rãi đứng lên, lửa giận tràn ngập, thẳng hướng trời linh mà bốc.
Chửi ta thì thôi đi, nhưng dám lôi phụ thân ta ra sỉ nhục – tuyệt đối không thể tha!
Ánh mắt ta nhìn nàng như thể nhìn vào tử vong, lạnh lẽo đến cực điểm.
Khắp người ta bốc lên ngọn kim diễm dữ dội.
Ta khẽ nói, giọng vang vọng như tiếng rắn quấn quanh trong đêm:
“Ngươi… đã chạm đến ta rồi.”
Chương 1
Đám tiên nhị đại vây xem đều kinh hãi thốt lên:
“Đây… đây chẳng phải là Thần hỏa của Tằng Xà sao!”
“Đúng thế! Ta từng thấy Thần quân Tằng Xà sử dụng một lần rồi!”
“Tằng Xà? Nhưng sao nàng ta lại là Tằng Xà được?”
“Không thể nào đâu, chẳng phải phụ thân nàng chỉ là rắn tạp sao?”
“Có khi là được nhặt về chăng?”
“Nhưng trong thế gian, loài Tằng Xà vốn chỉ có mỗi Thần quân Tằng Xà là tồn tại…”
“Chẳng lẽ nàng ấy là—”
Ánh mắt mọi người lập tức lóe sáng đầy vẻ hiếu kỳ, mười phần tám quẻ.
Giây lát sau, đồng loạt hô to:
“Con gái của Thần quân!”
Ta hoàn toàn làm ngơ, coi như chẳng hề nghe thấy.
Một tay ta túm lấy cổ áo Đan Nhược, nhấc bổng nàng khỏi mặt đất.
Ngón tay dần siết chặt, chậm rãi thưởng thức vẻ hoảng sợ trong mắt nàng.
Đan Nhược bị bóp đến mức tròng mắt trắng trồi cả ra, sắp không thở nổi.
“Ngươi… buông ra! Nếu ngươi dám tổn thương ta, phụ thân ta – Ngọc Diên Tinh Quân – tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”
Ta khẽ cười, lạnh lẽo như gió đêm thổi qua vực sâu:
“Ồ? Vậy thì để ta tiễn ngươi cùng phụ thân ngươi về Tây thiên luôn nhé.”
“Ngươi!”
Đan Nhược trợn trừng mắt, song cổ họng đã bị lửa siết chặt, chỉ có thể há miệng mà không thốt nổi lời nào.
Nàng ta không sao hiểu nổi — một kẻ xuất thân hạ đẳng như ta, sao lại sở hữu pháp lực mạnh mẽ đến thế?
Ngọn Thần hỏa Tằng Xà lan dọc thân thể nàng, thiêu đốt từng tấc da thịt, khiến nàng gào thét thảm thiết.
“AAAAAA——!”
Lúc này, Tề Trường Lạc Tiên tử vội vàng bước ra, khẩn giọng kêu lên:
“Duyên Hoan, dừng tay! Đan Nhược chỉ là nhất thời hồ đồ, nếu ngươi còn đốt tiếp, e rằng nàng sẽ hóa thành tro bụi mất rồi!”
Ta nheo mắt cười, khóe môi cong lên thành một đường lạnh lẽo:
“Nhất thời hồ đồ? Vậy sao lúc nàng nhiều lần ‘nhất thời hồ đồ’ trước đây, ngươi lại chẳng thấy ra mặt?”
Không đợi ai kịp phản ứng, Thần hỏa quanh ta càng bốc mạnh, chỉ chực thiêu sạch mọi thứ.
Ngay khi lửa sắp bùng lên dữ dội nhất, một luồng gió thần bỗng quét qua tách chúng ta ra.
Ta định thần nhìn kỹ — người vừa ra tay là Ứng Long Chiến Thần, vị thần từng thay giảng môn pháp cho chúng ta.
Bên cạnh hắn còn đứng một vị Thần quân mà ta chưa từng gặp qua.
Không rõ vị nào đã mời họ tới, nhưng sự xuất hiện của cả hai khiến toàn trường im bặt.
Ánh mắt ta vô tình chạm vào người Thần quân kia — gương mặt hắn đầy xúc động, thần thái như nhìn thấy thân nhân đã xa cách lâu ngày.
Chúng tiên đồng loạt hành lễ, đồng thanh hô:
“Bái kiến Ứng Long Chiến Thần, Tằng Xà Thần Quân.”
Chương 2
Hai vị thần chỉ khẽ gật đầu.
Thì ra, người kia chính là Tằng Xà khác mà phụ thân từng nhắc đến.
Không trách được khi vừa rồi hắn nhìn ta bằng ánh mắt như vậy — vừa kinh ngạc, vừa phức tạp.
Chiến Thần giận dữ quát:
“Dám làm loạn trên Thiên giới, to gan! Người đâu, giam nàng lại, chờ Thượng Tiên phán xử!”
Đan Nhược vốn đang hấp hối, nghe vậy bỗng tỉnh táo hẳn ra, sắc mặt sáng bừng, thậm chí còn cố tỏ ra đắc ý mà liếc ta một cái.
Tằng Xà Thần Quân bỗng lên tiếng cắt ngang:
“Khoan đã. Nay dù có giam nàng, cũng chẳng ích gì. Đan Nhược tiên tử đã bị trọng thương, dung mạo bị hủy — chi bằng để nàng ta dùng linh lực của mình mà cứu chữa, cũng xem như chuộc tội. Như thế chẳng phải nhẹ tay hơn sao?”
Ta nhướng mày, cười lạnh:
“Nàng ta đáng chết. Ta chỉ lo việc thiêu, không lo việc cứu.”
Tằng Xà Thần Quân bước tới, dừng ngay trước mặt ta.
Giọng hắn thấp trầm, mang theo uy áp mơ hồ:
“Ngươi thông minh, tất biết tiến thoái. Dù không vì bản thân, cũng nên nghĩ cho đồng tộc của mình.
“Ngươi nếu gặp chuyện, bọn họ há có thể khoanh tay đứng nhìn? Đến khi ấy, máu e chảy thành sông.”
Nghe vậy, đầu óc ta lập tức tỉnh táo.
Cơn giận cũng dần tan đi.
Ta nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nhưng… ta đâu biết cách cứu người…”
Thần quân nói khẽ, giọng hắn như gió chạm vào linh hồn:
“Chuyện ấy đơn giản thôi. Huyết mạch của Tằng Xà vốn chứa linh lực, chính là giải dược của Thần hỏa.
Ngươi cho nàng một giọt máu, xem như vừa xả được cơn giận, lại coi như chuộc lỗi, tha cho nàng một mạng, được chứ?”
Ta ngẫm nghĩ một lát, rồi đáp:
“Được.”
Sau đó, ta quay sang Chiến Thần, bình tĩnh nói:
“Ta có thể chữa.”
Chiến Thần còn chưa kịp mở miệng, Đan Nhược đã vội vàng kêu lên, giọng run rẩy lẫn sợ hãi:
“Ta không cần ngươi cứu! Ta muốn nàng ta bị trừng phạt!”
Tằng Xà Thần Quân chỉ khẽ liếc nàng một cái, lời nói chậm rãi mà nặng như núi:
“Đan Nhược tiên tử, e là ngươi chưa hiểu. Nếu bị Thần hỏa của Tằng Xà thiêu đốt, thuốc tiên cũng vô dụng.
Chỉ có chính Tằng Xà mới có thể giải. Ngươi không để nàng ra tay, chẳng lẽ muốn mang theo vết thương này suốt đời?”
Sắc mặt Đan Nhược tái nhợt, nước mắt đọng nơi khóe mắt, giọng nàng run rẩy cầu xin:
“Thần Quân… ngài có thể giúp ta được không…”
Chương 3
Thần quân khẽ nói:
“Ngươi không phải bị Thần hỏa của ta thiêu, bản quân cũng vô năng vô lực, chẳng thể giúp gì.”
Đan Nhược sững người, chỉ có thể miễn cưỡng cúi đầu, vẻ không cam tâm mà đồng ý để ta ra tay chữa trị.
Khi nàng dần hồi phục như cũ, Tằng Xà Thần Quân liền cất tiếng:
“Nay Đan Nhược tiên tử đã bình an, chẳng bằng giao con tiểu xà này cho bản quân xử trí.
Để nàng ở trong phủ của ta chịu khổ ba trăm năm, làm tội nô chuộc lỗi — như thế có được chăng?”
Ba trăm năm tội nô — ở Thiên giới mà nói, không nhẹ chút nào.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của hắn, ai nấy đều hiểu, tội nô kia e là danh nghĩa, còn chân thực thế nào… thì chưa chắc.