Chương 5 - Ngọn Lửa Tái Diễn

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đúng lúc đó, nhân viên nhà tang lễ liếc nhìn nhau, hỏi Chu Duệ Thâm:

“Thi thể vẫn tiếp tục hỏa táng chứ?”

Chu Duệ Thâm còn chưa kịp đáp, Ninh Chiêu đã hét lớn:

“Phải hỏa táng! Còn chần chừ cái gì?”

Mọi người đứng đó đều sững sờ, không hiểu nổi — cô ta biết rõ đó là em gái mình, vậy mà còn muốn hỏa táng?

Ngay cả Chu Duệ Thâm cũng bị phản ứng của cô ta làm cho kinh ngạc.

Trong mắt anh ta, vụ cháy chỉ là một tai nạn, chỉ cần dùng tiền và chút thủ đoạn là xong.

Nhưng giờ phát hiện chết nhầm người, Ninh Chiêu lại sốt ruột đòi thiêu, thì mọi chuyện không đơn giản nữa rồi.

Anh ta lúng túng, ánh mắt đầy hoang mang nhìn về phía tôi.

Nhưng tôi chẳng buồn đáp lại.

Bình luận trên livestream lướt không ngừng:

【Phải điều tra con nhỏ này, gấp rút hỏa táng là để che giấu bí mật gì đó đây.】

【Một người là em gái cô ta, ba người còn lại gia đình chưa được gặp mặt, dựa vào đâu mà cô ta dám hỏa táng?】

【Theo kinh nghiệm ăn dưa nhiều năm của tôi, người giết chắc chắn là cô ta.】

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng:

“Ninh Chiêu, có phải cô đã bỏ thuốc vào nước cam của họ đúng không?”

Ninh Chiêu lập tức ngẩng đầu nhìn tôi, hoảng hốt trong chớp mắt, sau đó cố làm ra vẻ bình tĩnh:

“Cô nói bậy bạ gì đấy?”

Rồi cô ta quay sang cầu xin Chu Duệ Thâm:

“Duệ Thâm, anh đã nói sẽ giúp em lần này mà…”

Ánh mắt Chu Duệ Thâm nhìn từ mặt cô ta rồi quay sang tôi:

“Sương Sương, em…”

“Chát!”

Không đợi anh ta nói hết câu, tôi đã tát thẳng vào mặt anh ta một cái.

Chưa hả giận, tôi lại tát thêm hai cái nữa.

“Chu Duệ Thâm, đó là bốn mạng người đấy! Anh thậm chí còn không biết họ là ai mà đã định thiêu người ta.”

“Không bị bắn chết đã là may cho anh rồi.”

Đám đông xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.

“Tôi nhìn rõ rồi, tự ý thiêu hủy thi thể người khác là phạm pháp, loại người này phải bị tống vào tù.”

“Đúng vậy! Có tí tiền là coi thường mạng người, đúng là đáng chết.”

“Người này chẳng phải là tổng giám đốc nhà họ Chu sao? Quá coi trời bằng vung rồi.”

Những lời chỉ trích không nể nang gì cuối cùng cũng khiến Chu Duệ Thâm hoảng hốt thật sự.

“Không phải… tôi tưởng người chết là Ninh Tịch và ba người bạn của em mới…”

“Đồ khốn! Anh tưởng tụi này chết rồi thì có thể đem đi thiêu tuỳ tiện à?”

Em gái tôi cùng ba người bạn thân không nhịn nổi nữa, đồng loạt giơ chân đá anh ta một trận tơi tả.

Ninh Chiêu bị cảnh tượng trước mặt dọa đến co rúm trong góc, trong mắt chỉ còn nỗi sợ hãi sâu sắc.

Chu Duệ Thâm bị đánh đến mức không kịp chống đỡ, thở hổn hển cầu cứu tôi:

“Sương Sương, anh sai rồi… em mau bảo họ dừng tay…”

“Anh có nỗi khổ riêng mà…”

Đợi họ đánh đã tay, tôi mới lạnh giọng quát dừng lại, nhìn Chu Duệ Thâm mặt mũi bầm tím, đầu tóc rối bời.

Trong mắt tôi chỉ còn sự lạnh lẽo.

“Chu Duệ Thâm, đến đây là hết. Anh và Ninh Chiêu cứ đợi mà hầu toà đi.”

“Không! Sương Sương, anh không chia tay! Chúng ta vẫn phải kết hôn! Em đừng rời bỏ anh!”

Chu Duệ Thâm không màng thể diện, cúi đầu cầu xin tôi.

Tôi chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái, dẫn em gái và nhóm bạn thân rời khỏi hiện trường.

Về đến nhà, trợ lý lại gửi cho tôi thêm một đoạn video nữa — trong đó ghi rõ cảnh Ninh Chiêu cố ý ném than chưa tắt lên sàn gỗ ngoài sân.

Video này do một nhà hàng xóm khác ghi lại. Chính nhờ sự giúp đỡ của hàng xóm kiếp trước, tôi mới lần ra chứng cứ.

Lần này lại có người chết trong nhà tôi, nên tôi lập tức nghĩ đến việc nhờ hàng xóm giúp tiếp.

Tôi bảo trợ lý đăng đoạn video đó cùng với đoạn bốn người lẻn vào nhà tôi lên mạng.

Ngay lập tức, cư dân mạng dậy sóng.

【Than chưa tắt mà dám ném bừa, rõ ràng là cố tình phóng hỏa còn gì】

【Lửa bốc lên từ sân, mà tầng hai lại chẳng ai phản ứng, chắc chắn có uẩn khúc】

【Nhất định phải điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho người chết】

Làn sóng đòi công lý trên mạng ngày càng mạnh.

Tôi cũng không ngồi yên, đăng bài tuyên bố chấm dứt hoàn toàn với Chu Duệ Thâm.

Đồng thời, tôi gửi cho Ninh Chiêu một văn bản pháp lý.

Yêu cầu cô ta bồi thường thiệt hại căn biệt thự của tôi.

Lúc nhận được văn bản ấy, Ninh Chiêu vừa mới từ đồn cảnh sát đi ra.

Thấy số tiền bồi thường là năm mươi triệu, hai chân cô ta mềm nhũn, suýt ngất xỉu.

Phải bình tĩnh một lúc lâu, cô ta mới vội vã chạy tới nhà Chu Duệ Thâm.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)