Chương 7 - Ngọn Lửa Ghen Tuông

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

“Ông ơi, đây là bức Vạn Thọ Đồ cháu tặng ông,” tôi mở bức tranh ra, “do chính tay cháu viết.”

Người đứng đầu hào môn, chuyện gì mà chưa thấy qua Với họ, tấm lòng còn quý hơn giá trị tiền bạc.

“Hay lắm!” Ông nội nở nụ cười rạng rỡ, “Vẫn là Tiểu Viên chu đáo.”

Khi ngồi xuống, tôi vô tình liếc về phía Chu Văn Miên.

Gương mặt cô ta đầy ghen tị và oán hận, gần như không thể che giấu.

Tôi cười lạnh trong lòng — có lẽ bây giờ cô ta mới hiểu, đẳng cấp là thứ không thể vượt qua.

Trong nhà vệ sinh, tôi nhìn bóng dáng người đàn bà với gương mặt méo mó qua gương, chỉ thấy buồn cười.

Khi tôi bước ngang qua cô ta lên tiếng:

“Cô thấy đắc ý lắm phải không?” Gương mặt Chu Văn Miên u ám.

“Cô biết không, ở nước ngoài tôi đã nghe về cô rồi. Điều tôi ghét nhất… chính là cái vẻ cao cao tại thượng, coi thường tất cả của cô!”

Tôi nghiêng đầu, nhìn xuống cô ta đầy bình thản.

“Cô nói đúng, tôi chính là cao cao tại thượng — đó là vốn liếng mà nhà họ Lâm cho tôi.” Tôi cười lạnh.

“Tôi đúng là coi thường cô. Cô là cái thá gì? Cũng xứng để tôi để mắt tới?”

“Hơn nữa, về học vấn, ngoại hình, gia thế… cô đều kém tôi một trời một vực. Đừng tưởng quyến rũ được Chu Tự Bạch là có thể đạp tôi xuống. Đàn ông ấy mà… ra ngoài đều thích ăn chút đồ bẩn.”

Nói xong, tôi khẽ cười khinh bỉ, để lại người phụ nữ tức đến run rẩy, gào lên trong nhà vệ sinh.

________________

Sau bữa ăn, ông nội được dìu về phòng nghỉ ngơi.

“Tiểu Viên này, hai đứa cưới nhau cũng gần ba năm rồi nhỉ, khi nào định sinh cho nhà họ Chu một đứa?”

Người hỏi là cô ruột của Chu Tự Bạch.

“Không giấu gì cô, cháu đã mang thai rồi, vừa tròn bốn tuần.” Tôi mỉm cười.

Và cùng lúc đó, tôi cảm nhận rõ cơ thể người đàn ông bên cạnh mình bỗng cứng đờ.

Trên xe quay về, gương mặt Chu Tự Bạch ẩn trong bóng tối.

“Của ai?” Anh mở miệng trước, giọng khàn khàn. “Lần cuối cùng chúng ta ở bên nhau… là ba tháng trước, khi anh công tác ở châu Âu.”

“Không liên quan đến anh. Chúng ta đã ly hôn rồi.” Tôi thản nhiên đáp.

Chu Tự Bạch bất ngờ siết chặt vai tôi. Lâm Tri Viên, anh còn chưa đồng ý!”

Tôi đau đến nhíu mày. “Đó là chuyện của anh!”

Rồi khẽ cười mỉa.

“Đừng bày ra vẻ kẻ bị hại nữa, anh không thấy nực cười sao?”

Anh chợt sững lại, rồi buông tôi ra.

“Anh và Chu Văn Miên… chỉ có lần đó. Anh thề!” Giọng anh đầy hoảng loạn.

“Hôm đó cô ta nói bị phản ứng khí hậu, không khỏe. Anh sợ đưa về nhà em sẽ không vui, nên mới đưa cô ta đến khách sạn.”

Khuôn mặt Chu Tự Bạch phủ đầy đau khổ, xen lẫn sự oán giận chính mình.

“Nhưng vừa vào khách sạn, anh không biết mình bị sao… đầu ngày càng nặng, mơ mơ hồ hồ lại nhận nhầm cô ta thành em…”

Giọng anh khàn đục, mang theo nghẹn ngào mà tôi chưa từng nghe.

“Anh thề, chỉ có lần đó…”

Nói rồi như nhớ ra điều gì, anh lập tức xóa và chặn toàn bộ liên lạc với Chu Văn Miên trước mặt tôi.

Anh còn ra lệnh đưa cô ta sang Mỹ nhanh nhất có thể.

“Tri Viên, anh tuyệt đối sẽ không để cô ta xuất hiện trước mặt em nữa.” Ánh mắt người đàn ông đầy bất an, mang theo cầu xin. “Em… có thể tha thứ cho anh một lần không?”

Tôi nhìn Chu Tự Bạch — người đàn ông từng đứng ở đỉnh cao quyền lực của tứ cửu thành, giờ lại hạ mình đến mức này.

Trong lòng tôi có một cảm giác khó tả.

Tôi đã tận tai nghe lời xin lỗi và hối hận của anh, lẽ ra phải thấy sung sướng vì được trả mối thù này.

Nhưng tôi lại bình thản.

Khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra… Chu Tự Bạch đã hoàn toàn không còn khả năng ảnh hưởng đến tôi nữa.

“Chu Tự Bạch, anh có biết không? Hai mươi bốn năm trước, mẹ tôi bắt quả tang cha tôi ngoại tình. Ông ta cũng giống hệt anh bây giờ — khóc lóc, thậm chí quỳ xuống xin mẹ tôi tha thứ.”

“Mẹ tôi đã tha thứ cho ông ta.

Và kết quả… là tiểu tam bế theo một đứa bé trai hai tuổi đến tận cửa khiêu khích.

Nó thậm chí còn lớn hơn tôi một tuổi. Buồn cười không?

Nếu không nhờ ông ngoại tôi đủ thế lực, thì hôm nay đã chẳng có tiểu thư nhà họ Lâm này.”

Chu Tự Bạch ngồi chết lặng bên cạnh, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.

Tôi cong môi: “Nên khi tôi phát hiện anh phá lệ nhảy dù với cô ta, tôi đã biết… hôn nhân của chúng ta đã đến hồi kết.”

“Tôi thừa nhận, sau khi cưới tôi từng yêu anh, nên mới cho anh cơ hội thứ hai.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)