Chương 7 - Ngọn Lửa Của Sự Phản Bội
7
Hắn vừa định nhặt lấy nắm tro còn sót lại trên mặt đất — nào ngờ một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua khiến hắn loạng choạng ngã xuống.
Những tro bụi khô quắt ấy cũng bị gió cuốn sạch, không còn mảy may dấu tích.
Hắn đỏ cả hốc mắt, gào lên trong tuyệt vọng:
“Vì sao! Vì sao ngay cả một khúc xương cũng không còn!”
“Dạo gần đây, phu nhân có gì bất thường không?”
Một tiểu đồng run run bước ra bẩm báo, nói rằng mấy ngày trước thấy nha hoàn bên người phu nhân ra ngoài mua bột lân dễ cháy.
“Nha hoàn của phu nhân nói là… phu nhân cần dùng để làm trường minh đăng. Nô tài… cũng không dám hỏi thêm.”
Phó Hoài Chi lập tức bừng tỉnh –Chỉ có bột lân, mới khiến thân xác cháy sạch đến vậy…
Chẳng lẽ, phu nhân của hắn… là chết do tự thiêu?
Hắn đau đến chết lặng, quỳ rạp nơi đất, siết chặt đôi tay đã cháy sạm rớm máu.
Cơn đau rát thấu tim gan như đang nhắc nhở hắn — phu nhân nhất định đã biết điều gì đó.
Rốt cuộc là chuyện gì, lại khiến nàng thà từ bỏ cả đứa nhỏ, cũng quyết một lòng đi tìm cái chết?
Mạnh Thanh Ninh sớm đã vui mừng khôn xiết trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ ai oán:
“Phó lang, người mất chẳng thể sống lại… Đây e là mệnh trời trêu ngươi… Phu nhân vốn không phải là mối lương duyên của chàng…”
Nào ngờ, chưa dứt lời, đã bị Phó Hoài Chi một tát như trời giáng, ngã sõng soài xuống đất.
“Cút! Cút ngay!”
Mạnh Thanh Ninh lập tức ấm ức đỏ hoe đôi mắt, hé môi định nói điều gì đó, lại bị bọn hạ nhân xông tới kéo lui xuống.
Phó Hoài Chi tuyệt vọng ngồi bệt xuống đất, đau đớn đến tan nát tâm can.
A Hoãn của hắn, mới mang thai chưa đầy ba tháng…
Rõ ràng, hai người họ vừa mới cùng nhau mừng lễ kỷ niệm ba năm thành thân.
Rốt cuộc là vì sao? Nàng lại có thể bỏ lại tất cả, thậm chí không để lại lấy một điều gì cho hắn…
Hắn bỗng nhớ ra — bảy ngày trước, Dư Hoãn từng giao cho hắn một phong thư.
Ngày ấy, nụ cười nàng có phần gượng gạo, nhưng vẫn dịu dàng như mọi khi:
“Đây là lễ vật thiếp tặng phu quân. Hãy hứa với thiếp, sau bảy ngày mới được mở ra xem.”
Hôm nay, vừa đúng bảy ngày.
Hắn cuống quýt lau đi nước mắt, như kẻ điên chạy vào thư phòng, lật tìm ra lá thư ấy rồi xé mở.
Khoảnh khắc mở thư, trong đầu Phó Hoài Chi chỉ còn một mảnh ong ong trống rỗng.
“Gửi phu quân kính thẩm.”
Khi chàng đọc được lá thư này, thì thiếp và đứa bé đã chẳng còn nơi cõi thế.
Mọi thứ, đều đã kết thúc kể từ ngày thiếp tận mắt chứng kiến chàng và tình mới si mê dây dưa không rời.
Thiếp từng nghĩ, tuy mất mẹ từ nhỏ, nhưng có phụ thân thương yêu chục năm, về sau lại gặp được chàng, đời này đã có đủ một bộ giáp vững chãi, chẳng còn gì phải sợ nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn bị đánh vỡ nát trong khoảnh khắc ấy.
Chúng ta đã thành thân ba năm, thiếp cứ ngỡ đôi ta đều là chân tâm như một, hóa ra từ đầu đã chẳng giống nhau.
Cầm còn tại ngự, tân thanh đã thay xưa. (Đàn cầm còn đang gảy, khúc nhạc mới đã thay khúc cũ.)
Thiếp từng nói, nếu chàng phụ thiếp, bỏ thiếp, thiếp nhất định sẽ mãi mãi rời xa chàng.
Thế gian nào có chuyện vẹn toàn? Không phụ nàng ấy, thì chính là phụ thiếp.
A Hoài, thiếp thành toàn cho chàng, cũng là thành toàn cho chính mình.
Trong lòng thiếp, phu quân như gió mát trăng thanh, cũng đã cùng thiếp chết đi rồi.
…
Từng giọt lệ nóng hổi rơi xuống thư giấy, loang thành từng mảng vết mực lớn.
Phó Hoài Chi chỉ cảm thấy trái tim bị người bóp nghẹt, đau đến không thở nổi,
mỗi một câu đều như dao cùn cắt vào da thịt hắn.
Tay hắn run rẩy không ngừng, đến đoạn cuối thư, dường như vang vọng tiếng cười khẽ của phu nhân, giễu cợt như mũi kim đâm vào lòng:
“Phó Hoài Chi, ta không cần yêu chàng nữa, hà tất phải để chàng vất vả diễn tuồng một mình cho thiên hạ cùng xem.”
Hắn đọc xong bức thư, trong lòng mờ mịt, thất hồn lạc phách hồi lâu không thốt nổi lời.
Thì ra, phu nhân đã sớm ôm lòng quyết tử.
Là hắn tự cho mình thông minh, tự tay hại chết thê tử của mình.
Suốt bảy ngày qua mỗi một hành động, từng lời nói của nàng — hết thảy đều là cáo biệt.
Mà hắn, lại ngu ngốc đến nỗi không nhận ra chút khác thường nào.
Khắp nơi trong phủ, người hầu quỳ rạp đầy đất, tiếng than khóc rối loạn vang lên:
“Xin đại nhân bớt đau buồn a–”
Tất cả đều đang nhắc nhở Phó Hoài Chi rằng — A Hoãn của hắn, thực sự đã không còn nữa.
Mang theo cả đứa bé, mang theo bằng chứng của tình yêu nơi nhân thế này…
Tàn nhẫn, rời bỏ hắn.
Nàng sẽ không còn nói cười, sẽ không còn ăn bánh hạnh hoa hắn tự tay mang về, sẽ không còn ngượng ngùng khi được hắn bế bổng xoay vòng.
Nàng — khi đứng nhìn hắn bước về phía một nữ nhân khác — trong lòng nàng nghĩ gì?