Chương 16 - Ngôi Nhà Vàng Giữa Nắng Đỏ

16

Tôi nhận ra đó là Tiểu Vũ ở tòa bên cạnh — kiếp trước, cô bé bị bố ruột đánh chết vì say rượu vào ngày thứ ba của đợt nắng nóng.

“Dĩ nhiên là được rồi.” Tôi nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng, “nơi này sẽ bảo vệ em.”

Cô bé òa khóc trong lòng tôi, như muốn khóc hết những tủi hờn dồn nén bao lâu nay. Tôi vỗ về lưng em, nhớ đến bản thân mình kiếp trước — lúc tuyệt vọng cũng chẳng ai dang tay giúp đỡ.

Khi màn đêm buông xuống, tôi một mình đứng trên ban công của căn hộ an toàn.

Đằng xa, những chiếc đèn đường mới được lắp đặt bắt đầu sáng lên, như những vì sao lấp lánh trong bóng tối

Tin nhắn cảm ơn liên tục nhảy ra trong nhóm cộng đồng, có người còn tự lập đội tuần tra để bảo vệ trung tâm phụ nữ.

Bất ngờ, điện thoại rung lên — một tin nhắn từ số lạ:

“Cô tưởng cô thắng rồi à? Tôi đang dõi theo cô.” — là Trần Cương.

Tôi bật cười khẽ, đáp lại:

“Khu B, kho số 3 nhà kho thành Nam. Vũ khí và hàng phi pháp anh cất trong đó, tôi cần gọi công an giúp anh không?”

Tin nhắn hiện “Đang nhập…” nhưng mãi chẳng thấy gì được gửi đến. Tôi tắt máy, tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.

Sự ngọt ngào của trả thù dần phai nhạt, nhường chỗ cho niềm mãn nguyện sâu sắc từ việc tái thiết.

Nhìn khu dân cư từng chút từng chút hồi sinh, nhìn những người từng dửng dưng giờ trở nên biết giúp đỡ nhau — tôi mới hiểu, trả thù thực sự không phải là phá hủy, mà là vượt lên.

Vượt lên thù hận.

Vượt lên tổn thương.

Trở thành ánh sáng mà họ mãi mãi không thể chạm tới.

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua mái tóc tôi, mang theo cái mát lành hiếm hoi. Dự báo thời tiết nói rằng ngày mai nhiệt độ cao nhất chỉ 38 độ — đợt nắng nóng kéo dài suốt một tháng cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Nhưng câu chuyện của tôi thì mới chỉ bắt đầu.

Ba tháng sau, chiếc lá vàng đầu tiên rơi trước cổng Trung tâm Hỗ trợ Phụ nữ. Tôi cúi xuống nhặt lấy, ngón tay khẽ lướt qua những đường gân lá — đợt nóng cực đoan cuối cùng cũng hoàn toàn chấm dứt.

“Chị Ôn ơi, đài truyền hình tới rồi ạ!” Tiểu Vũ chạy đến, trên khuôn mặt em giờ không còn vết bầm tím, mà là làn da hồng hào, khỏe mạnh.

Tôi chỉnh lại áo vest, bước đến hội trường đa năng mới xây. Cô bé từng nhút nhát vì bị bạo hành giờ đã là trợ lý đắc lực của trung tâm.

Cha em đã bị kết án vì tội cố ý gây thương tích, ngay tại phiên tòa đầu tiên sau khi nắng nóng kết thúc.

Hội trường chật kín người, ống kính máy quay phản chiếu ánh nắng ban mai. Tôi bước lên bục, phía sau là màn hình lớn hiển thị dòng chữ:

“Triển lãm tưởng niệm thảm họa nắng nóng và thành quả tái thiết.”

“Chào buổi sáng các quý vị.” Giọng tôi vang lên trong không gian, “hôm nay, chúng ta không chỉ tưởng niệm những người đã khuất, mà còn cùng nhau hướng về tương lai của tái thiết.”

Trong tiếng vỗ tay, tôi bấm điều khiển từ xa, màn hình chuyển sang những bức ảnh đối chiếu: bên trái là khu dân cư đổ nát vì nắng nóng, bên phải là nơi ở mới xanh mướt bóng cây.

“Ba tháng qua chúng tôi đã hoàn thành ba việc lớn.” Tôi đổi slide. “Thứ nhất, cải tạo hầm nhà họ Hạo thành trung tâm giáo dục trú ẩn cộng đồng. Thứ hai, xây dựng mạng lưới tương trợ khắp toàn thành phố. Thứ ba, thành lập Trung tâm Hỗ trợ Phụ nữ này.”

Đèn flash chớp liên tục, các phóng viên cúi đầu ghi chép.

Tôi kể lại những câu chuyện xúc động trong quá trình tái thiết — ông Vương 70 tuổi tình nguyện trông coi kho vật tư, sinh viên đại học lập nhóm cứu hộ, thậm chí cả Trần Cương — kẻ từng đe dọa tôi — giờ cũng đang ăn năn trong trại giam.

“Cuối cùng, tôi muốn chia sẻ một tin vui.” Tôi ra hiệu cho nhân viên đẩy lên một tấm bảng phủ vải đỏ. “Chính quyền thành phố đã phê duyệt đổi tên khu dân cư của chúng ta thành ‘Khu Tái Sinh’ — để tưởng nhớ đoạn lịch sử tái sinh từ trong biển lửa này.”

Tấm vải đỏ được kéo xuống, lộ ra bản quy hoạch mới của khu dân cư. Cả hội trường vỗ tay vang trời, không ít người rơi nước mắt.

Tôi mỉm cười, đợi đến khi tràng pháo tay lắng xuống, ánh mắt lướt qua góc khán phòng — nơi Trương Bằng đang giơ ngón cái về phía tôi.

Sau họp báo, tôi từ chối mọi lời mời phỏng vấn, một mình đến trung tâm giáo dục trong hầm trú.

Không còn chút dấu vết nào của cái bẫy chết ngày xưa — giờ đây là một triển lãm sáng sủa, có khu trải nghiệm tương tác đầy sức sống.

“Cô Viện trưởng Ôn ơi!” Một nhóm học sinh tiểu học ùa đến vây quanh tôi. “Cô kể tụi con nghe chuyện cái hầm đi ạ!”

Tôi ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt tò mò của lũ trẻ:

“Đây là một câu chuyện về sự sinh tồn và lựa chọn…”

Tôi không kể chi tiết về những màn trả thù, mà dạy các em cách giữ gìn nhân tính trong thảm họa, cách đưa ra lựa chọn đúng đắn.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)