Chương 1 - Ngôi Nhà Vàng Giữa Nắng Đỏ
Ngày tận thế nắng nóng kéo đến.
Nhà tôi có một hầm ngầm tổ truyền, mùa đông ấm, mùa hè mát.
Giữa cái nóng như thiêu như đốt, nó trở thành “ngôi nhà vàng” mà ai cũng thèm muốn.
Sau khi nhà chồng biết chuyện, họ tỏ ra quan tâm, dụ dỗ tôi giao chìa khóa hầm.
Rồi ngay lập tức đẩy tôi ra ngoài, làm lá chắn sống cho đám người bạo loạn đang tranh cướp tài nguyên.
Tôi bị cái nóng và hỗn loạn nuốt chửng.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay lại đúng thời điểm hầm ngầm vừa bị phát hiện…
1
Nóng.
Đó là cảm giác cuối cùng trước khi tôi chết.
Nhiệt độ 50 độ như một tấm chăn sắt nung đỏ bao trùm lấy toàn thân, da thịt đau rát đến không chịu nổi.
Sau lưng tôi là cánh cửa sắt hầm ngầm bị khóa chặt bởi nhà chồng, trước mặt là ba tên côn đồ cầm gậy sắt.
“Chính là nó! Chìa khóa hầm ngầm ở trên người nó!” – giọng mẹ chồng, bà Lâm Phụng Kiều, the thé vang vọng xuyên qua cánh cửa.
Tôi đập cửa điên cuồng, móng tay cào vào kim loại phát ra tiếng chói tai.
“Hạo Vĩ! Mở cửa! Em là vợ anh mà!!”
Gậy sắt giáng thẳng vào sau đầu tôi.
Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy là con số đỏ rực trên nhiệt kế: 50.5°C.
…
Tôi mở mắt.
Trần nhà quen thuộc.
Chiếc điện thoại trên gối hiện ngày: 18 tháng 6 năm 2025.
Tôi bật dậy, lao tới cửa sổ kéo rèm – ngoài trời đang là 42°C.
“Tiểu Kỳ tỉnh rồi à?” – giọng mẹ chồng vang lên từ dưới nhà, “Xuống xem đi, ba con phát hiện ra hầm ngầm nhà con rồi đó!”
Tôi bấu mạnh vào đùi mình – cơn đau nhói khiến tôi chắc chắn đây không phải mơ.
Tôi đã trọng sinh.
Trở lại đúng ngày hầm ngầm bị phát hiện.
Trở lại nơi bắt đầu mọi thảm kịch.
Trong gương, tôi thấy gương mặt mình trắng bệch, cổ còn hằn nguyên vết bầm do Hạo Vĩ bóp tối qua – vì tôi lại từ chối việc biến hầm ngầm thành “tài sản chung của gia đình”.
“Tiểu Kỳ! Em còn chần chừ gì nữa?” – Hạo Vĩ cau có đạp cửa bước vào, “Ba đang đợi dưới nhà kìa.”
Tôi vội khoác áo chống nắng, đi theo anh ta xuống nhà.
Sau vườn, ba chồng – ông Hạo Kiến Quốc – đang cười tươi như hoa, tay sờ mó cửa đá của hầm.
Em chồng – Hạo Đình – thì đứng quay video với vẻ mặt phấn khích.
“Tiểu Kỳ à, cái hầm này nhà con đúng là báu vật đó!” – ông ta giả lả cười, “Trời nóng như thiêu thế này mà bên trong cứ như có máy lạnh!”
Tôi cố gắng không để tay run, móng tay bấu chặt lòng bàn tay đến mức rớm máu.
Chính ông ta, ba ngày sau sẽ tự tay đẩy tôi ra khỏi hầm.
Và giờ đây, vẫn là nụ cười giả tạo ấy.
“Ba nói đúng.” – tôi nghe thấy chính mình cất lời, “Trong hầm thật sự rất mát.”
Ánh mắt Hạo Vĩ lập tức sáng rực, anh ta khoác tay qua vai tôi:
“Vợ à, thời tiết này… hay là mình dọn lại hầm ngầm đi? Lỡ cúp điện thì còn có chỗ trú.”
“Được thôi.” – tôi vui vẻ gật đầu.
Nhìn vẻ ngạc nhiên đầy mừng rỡ trên gương mặt cả nhà họ, tôi bình thản nói tiếp:
“Nhưng phải sửa sang một chút đã. Trong đó giờ lộn xộn lắm.”
“Sửa gì chứ? Xài luôn có sao đâu?” – Hạo Đình bĩu môi, “Chị đúng là rắc rối.”
Tôi mỉm cười nhìn cô ta:
“Vậy em vào dọn dẹp nhé? Trong đó chắc có nhện với rết đó.”
Hạo Đình lập tức im bặt, chui ngay sau lưng mẹ mình.
Lâm Phụng Kiều nheo mắt nhìn tôi:
“Hôm nay Tiểu Kỳ sao mà dễ thương quá vậy?”
“Thì mình là người một nhà mà.” – tôi cười tươi hết mức, tim đập như trống trận trong lồng ngực.
“À, Hạo Vĩ… hồi nãy điện thoại anh reo liên tục đó.”
Mặt anh ta lập tức biến sắc, vội vã lấy điện thoại ra.
Tôi không cần nhìn cũng biết – là tin nhắn của con nhỏ nhân tình tên Liễu Mộng.
Kiếp trước, mãi đến lúc sắp chết tôi mới biết – anh ta đã lên kế hoạch sẵn: lấy được hầm thì lập tức ly hôn.
“Việc công ty thôi.” – anh ta nói lảng, ngón tay bấm tin nhắn lia lịa.
Tôi gật đầu, xoay người bước về phía hầm ngầm.
Cầu thang đá dẫn sâu xuống dưới, làn khí mát lạnh phả lên mặt.
Nơi từng là chốn trú ẩn thời loạn lạc của tổ tiên tôi – bây giờ sẽ trở thành công cụ báo thù.
Lần này, tôi sẽ tận mắt nhìn thấy bọn họ phải trả giá.
Tôi đứng trước cổng chợ vật liệu xây dựng.
Hơi nóng khiến không khí méo mó, chập chờn như ảo ảnh.
Trên điện thoại, nhiệt độ ngoài trời đã lên tới 43°C, mồ hôi chảy ròng theo thái dương xuống cằm.
Kiếp trước giờ phút này, tôi đã ngu ngốc giao chìa khóa hầm cho Hạo Vĩ.
Còn bây giờ, trong tay tôi là một kế hoạch hoàn toàn khác.
“Tiểu Kỳ? Là em thật à?”
Một người đàn ông cao lớn mặc quần bảo hộ chạy từ trong chợ ra, làn da rám nắng phủ lớp mồ hôi bóng loáng.
Trương Bằng – bạn đại học của tôi.
Bây giờ anh ấy là quản lý khu vực của chợ vật liệu này.
“Lâu quá không gặp.”
Tôi mỉm cười, đưa cho anh ấy một chai nước đá mát lạnh, nhìn thấy rõ vẻ ngạc nhiên trên gương mặt anh.
Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp, chúng tôi không còn liên lạc. Mãi đến khi tôi thấy tên anh trên bản tin – chết trong vụ sập kho do nắng nóng gây ra.
Trương Bằng vặn nắp chai, tu một hơi dài:
“Trời ạ, cái thời tiết chết tiệt này. Vật liệu đặc biệt mà em nói trong điện thoại là gì thế?”
Tôi nhìn quanh một lượt, hạ thấp giọng:
“Kiếm chỗ yên tĩnh rồi nói tiếp.”
Mười phút sau, chúng tôi ngồi trong phòng điều hòa ở văn phòng anh ấy.