Chương 3 - Ngôi Nhà Thứ Hai Của Chồng Tôi
Cách anh ta trả thù, là dùng chính vụ bê bối đủ để khiến Giang cha thân bại danh liệt ấy, ép ông phải về hưu sớm, nhường lại vị trí tổng giám đốc.
Giang cha khi biết thuốc trong rượu là do người vợ hai và đứa con trai ông yêu quý nhất cùng nhau bỏ vào, tức giận đến mức lập tức ly hôn với nữ thư ký, còn đuổi thẳng đứa con trai ra khỏi nhà, tước đoạt hoàn toàn quyền thừa kế của nó.
Giang Lăng một mũi tên trúng hai đích: vừa giành được vị trí tổng giám đốc, vừa trừ khử được đứa em ngoài giá thú.
Anh ta lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Còn tôi — người bị hại — thì nhận được cái gì?
Chỉ là sự áy náy của Giang Lăng.
Và… ba năm hôn nhân không tình dục, không thân mật, như một sự trừng phạt lặng lẽ kéo dài vô tận.
Từ sau hôm đó, Giang Lăng gần như muốn mang cả thế giới đến đặt trước mặt tôi.
Thứ gì tốt nhất, đẹp nhất, anh ta đều muốn dành cho tôi.
Nhưng anh ta lại không bao giờ chạm vào tôi thêm một lần nào nữa.
Tôi từng nghĩ, Giang Lăng sợ tôi bị kích động, sợ tôi nhớ lại đêm kinh hoàng ấy.
Nhưng giờ thì tôi đã hiểu.
Một người đàn ông bình thường, đang ở tuổi sung sức, sao có thể không có ham muốn?
Anh ta chỉ là… đã hết ham muốn với tôi mà thôi.
Tất cả khao khát của anh, đều dồn lên người cô trợ lý trẻ trung, quyến rũ — Hứa Mạt Ly.
Tôi cầm tập hồ sơ mà thám tử tư vừa gửi đến, lật đến bức ảnh thẻ ngày Hứa Mạt Ly mới vào làm, bàn tay bất giác khựng lại.
Thảo nào…
Thảo nào, người đàn ông từng tự cho mình là cao quý, lại sa ngã vì cô gái ấy.
Hóa ra, Hứa Mạt Ly khi để mặt mộc, lại có vài phần giống tôi của năm đó.
Năm ấy, là khoảng thời gian khó khăn nhất của chúng tôi.
Để đối phó với những lão hồ ly trong giới thương trường, tôi vừa rời ghế nhà trường đã khoác lên mình bộ vest chỉnh tề, cố tình trang điểm cho chín chắn hơn tuổi, chỉ để người khác tin tưởng.
Khi về nhà, mỗi lần tôi tẩy trang, Giang Lăng luôn ôm lấy tôi, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt mộc, nói rằng anh yêu tôi nhất là khi tôi không son phấn.
Chúng tôi từng cùng thở dài vì tuổi trẻ trôi nhanh, cùng hẹn nhau:
Đợi khi Giang Lăng giành lại được tất cả, hai đứa sẽ mặc đồng phục, trở về trường cũ, chụp lại một bộ ảnh kỷ niệm tình yêu thuần khiết của năm ấy.
Nhưng sau này, Giang Lăng đã thật sự giẫm lên lưng tôi để có được mọi thứ.
Và người mặc đồng phục, cùng anh ta chụp ảnh trong lớp học năm xưa, lại là một người khác.
Một vài tấm ảnh rơi ra khỏi tập hồ sơ.
Ảnh mờ, có lẽ được cắt từ camera giám sát.
Trong ảnh, Giang Lăng mặc đồng phục trường Nhất Trung, đang đè Hứa Mạt Ly — cũng trong bộ đồng phục ấy, tóc buộc cao, nét mặt giống tôi đến bảy phần — nằm ép trên bàn học ở hàng cuối cùng.
Vạt váy của cô ta bị vén lên đến eo, cúc áo bung mất sạch, để lộ làn da trắng và đường cong mê người.
Giang Lăng cúi xuống, khuôn mặt đắm chìm trong dục vọng, từng động tác mãnh liệt, không cần nhìn hết cũng biết họ đang làm gì — ngay trong chính căn lớp học mà năm xưa tôi và anh từng ngồi cạnh nhau.
Một cơn buồn nôn trào lên.
Tôi lao vào nhà vệ sinh, vịn chặt lấy bồn rửa, nôn sạch toàn bộ số rượu vang trong dạ dày.
Đến khi chẳng còn gì để nôn nữa, tôi ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ trong gương — khuôn mặt trắng bệch như ma, môi run run rồi bỗng phá lên cười điên dại.
Giang Lăng à, chính anh là người đã đẩy tôi xuống vũng bùn này.
Giờ anh lại giẫm lên tôi để trèo lên trên, còn chê tôi dơ bẩn?
Tôi vẫn chưa chết đâu, mà anh đã vội tìm kẻ thay thế rồi sao?
Thật đáng tiếc.
Tôi không phải là con búp bê yếu đuối tên Hứa Mạt Ly đó.
Giang Lăng, tôi từng có thể cam tâm bước vào đầm lầy vì anh.
Thì giờ đây, tôi cũng có thể kéo anh cùng chìm xuống — không sai một ly!
7
Lau sạch vết bẩn nơi khóe miệng, tôi bấm gọi một số điện thoại mà bản thân từng nghĩ sẽ không bao giờ liên lạc lại.
“Nhị thiếu nhà họ Giang, anh có hứng thú… làm một cuộc giao dịch với tôi không?”
Giang Thành không tin tôi.
Vì vậy, tôi gửi cho anh ta tấm ảnh Giang Lăng và Hứa Mạt Ly đang “tìm cảm giác mới” trong lớp học.
Một giây sau, Giang Thành nhắn lại:
“Bảy giờ tối mai, quán cà phê bên hồ, gặp mặt nói chuyện.”
Tôi vừa tắt máy, thì Giang Lăng — người mất tích cả một đêm — cuối cùng cũng về nhà.
Một tay anh ta xách hộp súp cua trứng muối tôi thích nhất, tay còn lại cầm một bó hoa linh lan trắng tinh xảo.
Vào thời điểm này trong năm, một bó linh lan như thế… đắt ngang với tiền lương cả tháng của người bình thường.
Giang Lăng đúng là đã thực hiện lời hứa năm xưa:
Đem những điều tốt đẹp nhất trên đời, đặt trước mặt tôi.
Danh phận phu nhân tổng tài.
35% cổ phần nhà họ Giang.
Trang sức không đếm xuể, những bất ngờ mỗi ngày, và cả những lời nói dịu dàng.
Tôi từng tin… anh vẫn còn yêu tôi.