Chương 8 - Ngôi Nhà Thân Thiện Và Những Bí Ẩn
Tôi cắt lời.
“Đi đi. Làm việc cho tốt. Đừng để người khác lợi dụng mình nữa.”
Cô ấy cúi người thật sâu chào tôi một cái.
Sau đó, xoay người chạy về phía bếp sau.
Tôi nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi, trong lòng chẳng có gợn sóng gì.
Tôi không phải thánh mẫu.
Tôi chỉ cảm thấy… cô ấy khác với Lâm Duyệt.
Cô ấy chỉ là ngu ngốc, không phải kẻ xấu.
Đối với kẻ ngu ngốc, hiện thực sẽ dạy họ bài học.
Còn điều tôi cho cô ấy, không phải sự tha thứ, mà là một cơ hội — để cô ấy có thể sống bằng chính đôi tay của mình.
Còn nắm bắt được hay không, đi được bao xa — đó là chuyện của cô ấy.
10
Một thời gian sau.
Vào một tối cuối tuần, tôi đang xử lý tài liệu trong văn phòng.
Trợ lý gõ cửa bước vào.
“Giám đốc Trần, lễ tân dưới sảnh báo có người tìm chị. Không hẹn trước. Nói là từng là khách thuê của chị.”
“Anh ta tên gì?”
“Anh ta nói tên là Lâm Duyệt.”
Tay tôi khựng lại.
“Cho anh ta lên.”
Vài phút sau, Lâm Duyệt xuất hiện trước cửa văn phòng tôi.
Anh ta đã không còn là sinh viên luật tài giỏi, khí thế bừng bừng năm xưa nữa.
Anh ta mặc một chiếc áo thun cũ bạc màu, tóc tai rối bù, ánh mắt mờ đục, râu ria xồm xoàm.
Chiếc kính gọng vàng cũng không còn, sống mũi vẫn còn hằn lại một vết lõm.
Anh ta gầy đi rất nhiều, cả người toát ra vẻ tiều tụy, như thể đã bị cuộc sống mài mòn mọi góc cạnh.
“Chị Trần…”
Anh ta lên tiếng, giọng khàn đặc.
Tôi chỉ tay về phía ghế sofa đối diện.
“Ngồi đi.”
Anh ta ngồi xuống một cách lúng túng, hai tay đặt trên đầu gối, như một phạm nhân chờ bị phán xử.
Giữa chúng tôi là một khoảng lặng rất dài.
Cuối cùng, vẫn là anh ta mở lời trước.
“Tôi… không tìm được việc.”
Anh ta nói.
“Sau vụ kiện đó, tên tôi nổi như cồn trong giới luật. Không có văn phòng luật nào nhận tôi cả. Tôi thi công chức, bị đánh trượt ở vòng thẩm định lý lịch.”
“Bạn gái tôi… cũng chia tay rồi.”
Anh ta cười khổ.
“Cô ấy nói tôi quá ích kỷ, cực đoan, vì thắng mà bất chấp tất cả. Cô ấy nói… cô ấy sợ tôi.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe, không đưa ra bất kỳ bình luận nào.
“Tôi đến… không phải để xin chị thương hại.”
Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tơ máu nhìn tôi.
“Tôi chỉ là… không hiểu nổi.”
“Chẳng phải những gì tôi làm là đúng sao? Tôi dùng pháp luật, mưu cầu công lý, bảo vệ quyền lợi của mình — điều đó… có gì sai?”
Tôi nhìn anh ta.
Nhìn người đến tận bây giờ vẫn cho rằng mình là hiện thân của chính nghĩa.
Cuối cùng tôi cũng cất lời.
“Cậu không sai.”
Tôi nói.
Anh ta khựng lại.
“Cái sai của cậu… là cậu dùng pháp luật như một công cụ để thỏa mãn dục vọng cá nhân và nhu cầu thể hiện, chứ không phải để bảo vệ sự công bằng.”
“cậu treo cái danh nghĩa ‘vì mọi người’ lên miệng, nhưng thực chất, thứ cậu hưởng thụ là cảm giác thao túng tất cả trong lòng bàn tay, là cái cảm giác vượt lên trên luật lệ.”
“cậu tưởng mình thông minh, có thể lợi dụng quy tắc, thao túng dư luận, ép tất cả phải mở đường cho mình. Nhưng cậu quên mất — quy tắc là công bằng với tất cả mọi người.”
“Nó có thể giúp cậu lật đổ tôi, cũng có thể giúp tôi đứng dậy, lật ngược lại cậu.”
“Thứ cậu theo đuổi, chưa bao giờ là ‘công lý về chỗ ở’. Thứ cậu muốn, chỉ là chiến thắng cá nhân của cậu mà thôi.”
Mỗi lời tôi nói ra, sắc mặt anh ta lại trắng thêm một phần.
Anh ta mở miệng, định phản bác, nhưng không nói được gì.
“Còn những người bị cậu kích động, đi theo cậu ‘đòi quyền lợi’…”
Tôi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
“Họ càng đáng thương. Họ giao cả khối óc lẫn bát cơm của mình vào tay một người như cậu, lại còn tưởng mình là anh hùng. Họ đã trả giá vì sự ngu ngốc và lòng tham của mình. Còn cậu, cũng phải trả giá cho sự ngạo mạn và tự phụ của chính mình.”
“Đó mới là công bằng thực sự.”
Lâm Duyệt ngồi thu mình trên ghế sofa.
Anh ta vùi mặt vào hai tay, bờ vai bắt đầu run nhẹ.
Tôi không rõ anh ta đang khóc, hay đang cười.
Và tôi cũng không bận tâm.
Tôi xoay người, nhấn nút điện thoại nội bộ.
“Phòng bảo vệ phải không? Làm ơn cử hai người đến văn phòng tổng giám đốc, hộ tống một người tên Lâm tiên sinh rời khỏi khách sạn.”
Đời tôi, sẽ không còn bất kỳ liên quan gì đến người này nữa.
Những gì anh ta từng áp đặt lên tôi, tôi sẽ để anh ta — dùng phần đời còn lại của mình, từ từ trả lại.
Không phải thông qua tôi, mà là thông qua chính cái xã hội mới này, nơi mà anh ta từng nghĩ rằng mình có thể tự tung tự tác.
[Toàn văn hoàn]