Chương 7 - Ngôi Nhà Ma Số 13

Trong màn đêm bị bịt kín, không một tia sáng lọt qua…Liệu máu tôi còn có tác dụng gì không?

Tô Dao…Trái tim tôi như rơi xuống vực thẳm.

Tiếng bước chân kia,mỗi tiếng,như dẫm thẳng vào lồng ngực tôi.

8

“Xuống tầng hầm… hủy xác hắn… hủy cái lõi…”

Giọng của Tô Dao lại vang lên trong đầu tôi, yếu ớt như ngọn nến trước gió.

Nhưng trong đó lại mang theo quyết tâm liều mạng, một kiểu dứt khoát bất chấp tất cả.

Trên bức tường nơi cô hòa làm một với pháp trận, ánh sáng vàng lúc ẩn lúc hiện, chập chờn không ngừng. Mỗi lần lóe sáng, tim tôi như thắt lại.

Mỗi lần tối đi, tiếng Cố Diễn đập rầm rầm ngoài cửa lại càng điên cuồng dữ dội hơn!

Không còn thời gian để do dự nữa!

Tôi chộp lấy mảnh lụa cũ trên bàn trà cùng với miếng ngọc nóng hừng hực, lao thẳng xuống cầu thang, hướng thẳng đến cánh cửa tầng hầm — như lối vào của địa ngục.

Chuỗi xích sắt từng trói chặt cánh cửa đó, giờ đã bị một lực nào đó xé tung như tơ giấy, vung vãi hỗn loạn dưới sàn.

Tấm bùa vàng dán trên cửa sớm đã hóa thành tro bụi.

Cánh cửa gỗ dày nặng mở hé ra, bên trong là một lối đi đen ngòm sâu hun hút không thấy đáy.

Một luồng mùi hôi thối tởm lợm — máu tanh, xác chết thối rữa và mùi lưu huỳnh nồng nặc, như một cú đấm vào mặt tôi!

Bụng quặn lên như bị dội nước sôi.

Tôi bịt chặt miệng và mũi, ra sức kìm nén cơn buồn nôn.

Bên trong cửa là một khoảng đen đặc, đặc đến mức như nuốt hết mọi tia sáng.

Miếng ngọc trong tay tôi rung dữ dội, nóng như sắp nổ tung, như một mặt trời tí hon đang điên cuồng chống cự.

Từ đó phát ra một vòng sáng vàng mờ nhạt, gắng gượng giữ được một vùng sáng nhỏ chưa đến nửa mét trước mặt tôi — mong manh như sắp vỡ tan bất cứ lúc nào.

Tôi hít một hơi thật sâu. Rồi bước vào.

Cầu thang dốc và trơn trượt. Bề mặt phủ đầy một lớp chất nhầy lạnh ngắt, dính như máu đông đặc.

Vừa đặt chân xuống, bức tường!

Hai bên tường đồng loạt cựa quậy dữ dội!

Chúng không còn là gạch đá lạnh lẽo nữa…

Mà là hàng trăm, hàng ngàn bóng ma vặn vẹo, rên rỉ đầy oán hận!

Chúng như những sinh vật bị lột da sống, cơ thể cấu tạo từ khói đen đặc quánh và những sợi máu đỏ lòm.

Trong hốc mắt rỗng hoác là ngọn lửa rực cháy của đau đớn và điên cuồng!

Chúng gào thét, vươn ra vô số cánh tay thối rữa, khô quắt từ trong tường.

Những ngón tay sắc như dao, lao tới cào xé lấy tôi!

Tiếng khóc thảm thiết, tiếng nguyền rủa độc ác, và cả những tiếng gào thét trước lúc chết,

ồ ạt dội vào tai tôi như cơn sóng thần của địa ngục.

Cơn sóng âm thanh ấy gần như nghiền nát não tôi thành bột!

“Cút hết đi!!!”

Tôi gào lên.

Nhưng tiếng hét trong không gian hẹp này lại nhỏ bé đến đáng thương.

Hào quang vàng từ miếng ngọc bị những oán linh như thuỷ triều điên loạn tràn tới ép chặt, xé nát.

Vùng sáng co rút nhanh chóng,như ngọn nến sắp tắt giữa trận cuồng phong!

Một bàn tay lạnh toát, tanh nồng mùi thối rữa,bất ngờ túm chặt lấy cổ chân tôi!

Lực kéo cực mạnh từ bên dưới ập tới.

Nó muốn lôi tôi vào tường — muốn biến tôi thành một phần của chúng!

Cái lạnh của cái chết lập tức siết lấy toàn thân tôi!

Không thể chết! Tô Dao vẫn còn đang giữ trận bên trên!

Nếu tôi chết… mọi thứ sẽ kết thúc tại đây!

Một luồng máu nóng xông thẳng lên đầu!

Tôi nghiến răng, cắn mạnh vào đầu lưỡi!

Một dòng máu đặc sánh, mang vị sắt nóng bỏng trào ra trong miệng!

Cơn đau nhói giúp tôi tỉnh táo hoàn toàn!

Không hề do dự,tôi phun thẳng dòng máu mang theo tinh huyết từ đầu lưỡi lên miếng ngọc đang rung lên điên cuồng!

“Phụt!”

Dòng máu vừa chạm vào mặt ngọc,cùng lúc đó, tôi dồn hết sức,vung miếng ngọc đang bừng sáng rực rỡ ấy về phía trước —nơi tập trung dày đặc nhất những oán linh!

“Vù —— BÙM!!!”

Miếng ngọc nhiễm tinh huyết thuần dương,lập tức bùng nổ ánh sáng vàng chưa từng thấy!

Ánh sáng đó không còn ấm áp như trước,mà là luồng sáng dữ dội, mang theo sức mạnh thanh tẩy tuyệt đối!

Giống như một thanh kiếm khổng lồ bốc cháy bằng lửa vàng rực,xé toạc làn khói đen đặc quánh và thủy triều oán linh!

“Aaaaa——!!!”

Vô số oán linh gào thét thảm thiết trong ánh sáng chói lọi ấy.

Cơ thể chúng như băng tuyết tan rã, vụn vỡ không dấu vết.

Khói đen bị quét sạch.

Dòng máu đỏ lòm trong không khí bị bốc hơi tức thì.

Một lối đi hẹp, nhưng tạm thời an toàn, được bạo lực mở toang ngay trước mặt tôi!

Chính là lúc này!

Tôi không kịp lau máu nơi khoé miệng,cũng không để ý lòng bàn tay gần như bị bỏng rát vì sức nóng của miếng ngọc.

Dốc toàn lực,lao về phía trước, chạy thẳng xuống theo con đường vừa được ánh sáng vàng chẻ ra!

Phía sau —

Chính là bóng tối — như miệng vực sâu hun hút — nơi lũ oán linh lại một lần nữa tụ về!

Cuối cầu thang,không gian bỗng mở ra.

Một căn địa huyệt khổng lồ hiện ra trước mắt tôi, được xây bằng đá, giống như một đấu trường La Mã cổ đại.

Trên các bức tường của địa huyệt, dày đặc những phù văn đỏ sẫm như máu, nhấp nhô như mạch máu sống, đang không ngừng ngọ nguậy, co giật, toát ra luồng khí tà ác gây buồn nôn và áp lực khủng khiếp.

Tất cả sức ép ấy đang điên cuồng dồn về phía trung tâm, ép chặt lấy một thứ gì đó…

Giữa lòng địa huyệt, lơ lửng trên không trung, là một sinh vật khổng lồ méo mó được tạo nên từ khói đen đặc sánh như nhựa nóng!

Nó không có hình dáng cố định, giống như bùn lầy đang bị ai đó nhào nặn liên tục, chỉ có thể lờ mờ phân biệt được đầu và thân thể.

Ngay chỗ được coi là “đầu”, hai đốm sáng đỏ rực — như dung nham từ địa ngục — chằm chằm khóa chặt lấy tôi!

Chính là Cố Diễn — bản thể thật sự của hắn!

Phía dưới hắn,là một hồ máu rộng mấy mét, đang không ngừng sủi bọt, sôi sùng sục những lớp dịch đỏ sẫm đặc quánh!

Từ nơi đó toả ra mùi máu tanh, mùi thối rữa và khí tà độc đến mức nghẹt thở!

Bên trong hồ,có mấy khúc xương khổng lồ, kỳ dị, không phải của con người đang ngâm trong đó!

Một đoạn là xương sống vặn vẹo như bị bóp méo, một đoạn là xương tay thô to bất thường, và một cái là hộp sọ đầy gai nhọn, trông hung tợn không khác gì sinh vật từ ác mộng!

Mỗi khúc xương đều bị bao phủ bởi làn khói đen đặc quánh, phát ra thứ tà khí khiến cả linh hồn cũng phải run rẩy!

“GRÀOOOO——!!!”

Gương mặt nhòe nhoẹt của Cố Diễn quay hẳn về phía tôi, hai đốm sáng đỏ bùng lên mãnh liệt!

Toàn bộ phù văn trong địa huyệt chớp nháy loạn xạ. Hồ máu sôi lên như nước bị đun sôi tới điểm cực hạn!

Một làn sóng tinh thần kinh hoàng — trộn lẫn giữa phẫn nộ, phấn khích và tham lam — đập thẳng vào ý thức của tôi như một búa tạ:

“Ngươi dám bước vào lãnh địa của ta? Đồ tế ngu xuẩn! Máu của ngươi — máu thuần dương của ngươi! Là của ta! Nó sẽ giúp ta phá tan cái gông xiềng khốn kiếp này… trở lại nhân gian!!”