Chương 3 - Ngôi Nhà Ma Số 13
“Cô gái à…”
Bà ta hạ thấp giọng.
Khẽ vẫy tay gọi tôi lại gần.
Tôi bước tới.
Bà ta bất ngờ nắm lấy tay tôi.
Lực mạnh đến đáng sợ.
Bàn tay lạnh như băng.
“Nghe lời bà già này khuyên một câu: mau chuyển đi! Chuyển ngay trong đêm nay đi!”
“Căn nhà đó… có tà khí! Từ trước tới nay, ai dọn vào đó sống… không ai có kết cục tốt đẹp!”
“Thì là phát điên lảm nhảm, thì là… mất tích luôn!”
“Sống không thấy người, chết chẳng thấy xác!”
“Đặc biệt là buổi tối… tuyệt đối! Tuyệt đối đừng lại gần tầng hầm!”
“Dưới đó…”
Trong đôi mắt đục ngầu của bà ta, nỗi sợ gần như sắp trào ra ngoài.
“Bên dưới có thứ… ăn thịt người! Mà nó… cực kỳ hung dữ!”
Tôi nghe mà tim thắt lại.
Da đầu tê rần.
Cách bà cụ nói… hoàn toàn không giống đang bịa chuyện.
Nhưng nghĩ đến cái ví trống trơn.
Nghĩ đến những bản vẽ bị khách trả lại.
Tôi bỗng cứng đầu nổi lên.
Sợ à?
Sợ thì có ích gì?
Sợ thì khỏi ăn cơm luôn chắc?
Tôi hít một hơi thật sâu.
Cố gắng nặn ra một nụ cười không mấy tự nhiên:
“Cảm ơn bà, con biết rồi. Con sẽ cẩn thận.”
Cẩn thận?
Trong lòng tôi cười lạnh — cẩn thận cái quái gì! Tôi lại muốn xem thử rốt cuộc là ma quỷ phương nào đây!
Thay vì bị doạ chạy mất dép, thà điều tra cho rõ đầu đuôi!
Tôi lập tức quay xe đến thư viện thành phố.
Chui vào khu tài liệu lưu trữ cũ kỹ phủ đầy bụi, nồng nặc mùi ẩm mốc và giấy mủn.
Ở khu phim vi phóng báo cũ, tôi giống như một thám tử đang lật từng manh mối.
Đến cả ngón tay cũng bị giấy ma sát đến gần trầy da.
Cuối cùng…
Trong một góc mục nát của tờ báo ngả vàng, giòn như bánh tráng.
Tôi tìm thấy một tin tức nhỏ xíu, chỉ to bằng bao diêm.
Ngày tháng ghi rõ — hơn một trăm năm trước:
【Bi kịch trong biệt thự họ Cố! Cả gia đình bảy người cùng người hầu tên Tô Dao chết thảm trong nhà, thi thể biến dạng đáng sợ. Nghi ngờ do thù hận hoặc bị ma ám gây loạn… Vụ án vẫn chưa có lời giải, đến nay vẫn là bí ẩn.】
Dưới bài là một bức ảnh đen trắng mờ mịt.
Trong ảnh là một cô gái trẻ.
Mặc bộ đồng phục hầu gái kiểu cũ.
Tóc búi gọn gàng.
Ánh mắt hiền lành, mang theo chút dè dặt.
Phía dưới ghi chú: “Người hầu – Tô Dao.”
Ầm!
Đầu tôi như có sét đánh ngang qua!
Tô Dao!
Chính là nữ quỷ mặc váy máu tối qua!
Cô gái người hầu ngoan ngoãn, nhút nhát trong ảnh.
Chính là người đêm qua đã quỳ rạp trên sàn, cả người đẫm máu, run rẩy trong sợ hãi tột cùng — linh hồn đó…
Chính là cô ấy!
Cô ấy… là nạn nhân?
Vậy “cả gia đình bảy người” mà báo nhắc đến là ai giết?
Còn “ma ám” trong tin tức là gì?
Tên hung thủ thật sự… vẫn còn trong căn nhà này?
Chẳng phải chính là thứ mà bà cụ bảo — đang bị khoá dưới tầng hầm đó sao?
4
Mặt trời vừa lặn.
Cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, đặc quánh như sương độc bắt đầu tràn ngập khắp ngóc ngách ngôi nhà.
Từng lớp, từng lớp lan đến.
Lấp đầy mọi khoảng trống.
Những gì xảy ra đêm qua đã cho tôi biết một điều:
Trốn cũng vô ích.
Tôi lục tung đống đồ mang theo từ nhà.
Lôi ra hết chỗ nến dự phòng.
Rồi xếp ngay ngắn lên cái bàn trà què chân trong phòng khách.
Từng cây nến được châm lửa.
Ngọn lửa yếu ớt run rẩy, miễn cưỡng xua được chút bóng tối.
Tạo nên những vệt bóng lập loè bất an.
Tôi lấy miếng ngọc — thứ đã cứu mạng tôi đêm trước.
Trịnh trọng đặt nó vào chính giữa vòng nến.
Ở rìa ánh nến, không khí bắt đầu vặn vẹo, gợn sóng như bị ai bóp méo.
Bóng dáng của Tô Dao xuất hiện — còn mờ nhạt hơn cả đêm qua.
Như màn hình tivi bắt sóng kém, lúc có lúc không.
Gương mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy.
Nỗi sợ hãi gần như ngưng tụ thành hình, lộ rõ trong ánh mắt.
Cô nhìn chằm chằm về phía tầng hầm, căng thẳng đến phát run.
“Tô Dao?”
Tôi cố cất tiếng gọi.
Giọng khô khốc, nghẹn lại trong cổ họng.
“Là cô đúng không? Làm ơn nói tôi biết, rốt cuộc cô đang sợ điều gì? Tôi có thể giúp được gì? Còn thứ dưới tầng hầm kia…”
Chưa kịp nói hết câu!
RẦM RẦM RẦM——!
Cả ngôi nhà bỗng chấn động dữ dội không hề báo trước!
Như thể vừa xảy ra một trận động đất ngay bên dưới!
Tất cả nến trên bàn trà tắt phụt cùng lúc!
Một luồng gió lạnh thấu xương, đặc quánh như băng độc trào lên từ hư không.
Điên cuồng gào thét, cuộn xoáy trong phòng khách.
Phát ra âm thanh như tiếng ma tru quỷ khóc!
Hàng loạt tiếng thì thầm độc ác, căm hận, như lời nguyền rủa tràn vào đầu tôi.
Làm não tôi ong ong, tưởng chừng sắp vỡ tung vì quá tải.
Xoảng——RẦM!
Từ phía tầng hầm vọng lên tiếng xích sắt bị kéo căng đến cực hạn!
Ma sát rít lên như tiếng kim loại bị tra tấn!
Ngay sau đó là…
Một tiếng gầm gừ khủng khiếp, không phải tiếng người!
Nó vang dội đến mức xuyên thủng cả sàn nhà, dội thẳng vào óc!
Một mùi hôi nồng nặc mùi lưu huỳnh, trộn lẫn với xác chết mục rữa, lập tức lan ra khắp không gian!
Xong thật rồi!
Phong ấn sắp vỡ?
Thứ kia… sắp thoát ra ngoài?
Tôi hoảng loạn đến mức như hồn lìa khỏi xác.
Gần như lao người về phía bàn trà,run rẩy chộp lấy miếng ngọc lạnh ngắt,siết chặt trong tay như bám víu lấy chiếc phao cuối cùng!
VÙ——!
Miếng ngọc trong tay tôi đột nhiên rung mạnh!
Một luồng sáng vàng ấm áp, kiên định, như chứa đựng sức mạnh trấn an và bảo vệ,bất ngờ tỏa ra từ bên trong viên ngọc!
Ánh sáng không quá chói,giống như một chiếc đèn pin nhỏ,nhưng đủ để soi rõ một khoảng xung quanh tôi chừng một mét!
Và rồi — điều kỳ diệu xảy ra!
Cơn gió lạnh thấu xương, tiếng gào thét chói tai như xé toạc não, cả mùi hôi thối kinh tởm kia…
Chỉ cần chạm vào vòng sáng vàng ấy,lập tức tan biến như băng tuyết gặp sắt nung đỏ!
Tim tôi đang đập loạn, đầu óc rối tung,cũng dần dần bình tĩnh lại được một chút.
Cảm giác rung chuyển điên loạn dưới chân,khi lọt vào phạm vi ánh sáng,cũng yếu đi rõ rệt!
Dưới thứ ánh sáng mờ nhạt nhưng vững vàng ấy,tôi kinh hãi phát hiện…Trên nền nhà khách phủ đầy bụi bặm và vết bẩn,những vết loang lổ màu đỏ sẫm mà tôi cứ ngỡ là vết ố lâu năm,giờ đang âm thầm phát sáng!
Từng vệt đỏ mờ mờ, yếu ớt, nhưng rờn rợn đến khó tả.
Chúng nối liền với nhau,vẽ ra một hình vẽ khổng lồ, phức tạp, kỳ dị — và rõ ràng là… chưa hoàn chỉnh.
Đáng sợ hơn nữa là…