Chương 1 - Ngôi Nhà Ma Số 13

Tôi ham rẻ nên thuê lại căn nhà ma nổi tiếng số 13 đường Tề Hà, ngay đêm dọn vào ở.

Nữ quỷ mặc váy trắng dính đầy máu không hề đến lấy mạng tôi.

Ngược lại, cô ta quỳ rạp xuống trước mặt tôi, run lẩy bẩy:

“Cầu xin cô, đừng chuyển đi mà!”

1

Bánh xe cuối cùng của vali bị kẹt lại nơi bậc cửa tróc sơn, cọt kẹt vang lên.

Tôi mệt đến mức chỉ muốn chửi thề một trận.

Tôi là Lâm Lan Nguyệt, hai mươi bảy tuổi, họa sĩ minh họa tự do, nghèo rớt mồng tơi.

Đó là lý do duy nhất khiến tôi dám thuê căn nhà số 13 đường Tề Hà này.

Ngôi nhà bị đồn là từng có không chỉ một người chết, nhưng giá thuê thì rẻ đến mức bất thường.

Lúc ký hợp đồng, tay chủ nhà run bần bật như mắc bệnh Parkinson.

Ánh mắt né tránh, chỉ để lại đúng một câu: “Nhớ khóa kỹ cửa vào ban đêm,” rồi lập tức biến mất.

Mấy bài đăng rùng rợn trên mạng cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

Nhưng nghĩ đến tài khoản ngân hàng đang cạn kiệt.

Và cả tiền thuê nhà quý tới đang chờ đóng.

Thôi thì… so với nghèo, ma quỷ còn đáng sợ bằng à?

Tôi hít sâu một hơi, gồng mình kéo vali vào nhà.

Bản lề cũ rít lên một tiếng chói tai.

Cánh cửa đóng sầm lại, cắt đứt hoàn toàn những âm thanh cuối cùng của thành phố.

Một khoảng im lặng chết chóc.

Dưới ánh sáng leo lét từ chiếc đèn trần duy nhất, bụi bay lên, lượn lờ như đang nhảy múa.

Trong không khí là mùi của gỗ cũ trộn lẫn với mùi gỉ sắt?

Không, chính xác hơn là mùi máu để lâu — cái vị tanh tanh ngọt ngọt đó.

Cảm giác lạnh lẽo dần lan từ lòng bàn chân lên đến sống lưng.

Tôi nổi hết da gà.

Vừa đặt vali xuống, định thở một chút.

Chiếc đèn trên đầu bỗng nhiên phát điên!

Xoẹt xoẹt, loé tắt liên tục.

Căn phòng giống như một sàn nhảy hư hỏng.

Nhiệt độ tụt xuống không phanh.

Hơi thở tôi biến thành làn khói trắng ngay lập tức.

Trên tường, những vệt ố nâu sẫm bắt đầu chuyển động như có sinh mệnh.

Chúng nhanh chóng tụ lại, kéo dài ra.

Dần dần hiện lên hình dạng một người phụ nữ méo mó, đầy đau đớn!

Tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Chân tôi mềm nhũn.

Tay quơ quào xung quanh.

Muốn vớ đại cái gì đó để phòng thân, dù chỉ là một cái chổi!

Ngón tay tôi vừa chạm vào bức tường lạnh toát.

Hình bóng kia bắt đầu ngưng tụ lại.

Một người phụ nữ mặc váy trắng rách nát, dính máu, xuất hiện giữa phòng khách.

Cô ta đứng thẳng, không nhúc nhích.

Tóc dài bết dính rũ xuống khuôn mặt trắng bệch.

Hai hốc mắt đen ngòm sâu thăm thẳm, không thấy đáy.

Từng giọt máu từ khóe mắt chảy dài xuống má.

Xong thật rồi!

Đầu tôi trống rỗng.

Té ra, mấy lời đồn trên mạng… không phải bịa!

Cô ta sắp lấy mạng tôi rồi!

Nhưng cái cảnh bị vồ lấy như tôi tưởng… lại không xảy ra.

Nữ quỷ mặc váy máu bỗng quỳ sụp xuống.

“Bộp” một tiếng.

Cô ta quỳ thẳng tắp ngay trước mặt tôi!

Cả cơ thể ma quái ấy run rẩy dữ dội,giống như chiếc lá cuối cùng đang co rúm trong gió lạnh mùa đông.

Giọng nói vỡ vụn, hoảng loạn tột độ,lẫn cả tiếng nức nở.

Xé toạc bầu không khí chết chóc:

“Cầu xin cô! Đừng chuyển đi! Làm ơn đó!”

Tôi chết lặng hoàn toàn.

Não như CPU bị cháy khét.

Cái kịch bản này… có gì đó sai sai?

Ma nhà ma, không phải mở đầu câu chuyện kiểu “Đưa mạng đây!” sao?

Cô ta nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đỏ ngầu.

Trong đó chứa đầy một nỗi sợ thuần khiết, mãnh liệt đến mức sắp tràn ra ngoài.

Rồi đột ngột quay phắt đầu nhìn về phía cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ kia bị trói chặt bởi xích sắt to bản, dán đầy bùa vàng đã phai màu.

Giọng cô ta run như sắp vỡ ra từng mảnh:

“Cái thứ đó… sắp tìm ra tôi rồi! Nhưng có cô ở đây… nó không dám lại quá gần…”

Chưa kịp nói hết câu.

RẦM!

Một tiếng động trầm đục, vang dội khiến tim tôi đập hụt một nhịp.

Bùng lên từ phía tầng hầm!

Như thể có một gã khổng lồ đang vung búa đập vào cánh cửa kia!

Cả sàn nhà rung lên theo.

Bóng ma trước mặt tôi lập tức tan biến như bong bóng xà phòng bị chọc thủng.

Không để lại chút dấu vết nào.

Chiếc đèn trần chập chờn vài cái…

Rồi đột nhiên sáng lại như bình thường.

Ánh sáng vàng mờ ảo rải đều khắp phòng khách.

Cứ như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.

Chỉ còn lại tiếng tim tôi đập loạn không kiểm soát.

Và…

Tiếng thình… thình… thình…

Từng nhịp nặng nề, chậm rãi, vang lên đều đều từ dưới tầng hầm vọng lên.

Mỗi tiếng như gõ thẳng vào dây thần kinh tôi.

Lạnh buốt chạy dọc từ xương sống lên tận đỉnh đầu.

Thứ mà cô ta sợ… rốt cuộc là cái gì?

2

Tôi tựa lưng vào cánh cửa lạnh ngắt.

Thở dốc từng nhịp.

Mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo.

Nhìn quanh một vòng.

Căn nhà này còn tồi tàn hơn trong ảnh.

Đồ đạc phủ bụi dày.

Không khí như đọng lại, âm u, nặng nề mùi chết chóc.

Thứ duy nhất còn “sống” trong căn nhà này chính là tiếng đập cửa đều đặn kia.

Nó dừng lại rồi?

Tôi vội vã căng tai nghe ngóng.

Không gian lại rơi vào im lặng tuyệt đối.

Còn nghẹt thở hơn lúc nãy.

Không được, không thể cứ đứng ngây ra như tượng!

Tôi ép bản thân phải cử động.

Đi kiểm tra từng cánh cửa, khung cửa sổ một lượt.

Chốt cửa kiểu cũ, hoen gỉ đầy rỉ sắt.

Nhưng ít ra vẫn còn chắc chắn.

Ánh mắt tôi cuối cùng lại quay về phía cánh cửa tầng hầm.

Những sợi xích sắt to bằng cánh tay trẻ con siết chặt tay nắm cửa và ống nước bên cạnh.

Trên đó dán mấy tờ bùa vàng.

Hình vẽ bằng chu sa đã nhạt nhòa trắng bệch.

Góc bùa cuộn lại, rách tơi tả.

Tiếng động khi nãy… là do cái thứ kia gây ra?

Nó đang tìm cách thoát ra ngoài?

Một cảm giác buồn nôn dữ dội trào lên.

Tôi bịt miệng, cố nén cơn khụ khụ khô khốc.

Đêm nay đúng là khỏi ngủ yên rồi.

Tầng hai có một căn phòng nhỏ tạm coi là sạch sẽ.

Có cái giường sắt cũ kỹ, nằm lên kêu kẽo kẹt không ngớt.

Tôi lê cái chân nặng như đeo chì lên lầu.