Chương 6 - Ngôi Nhà Chúng Ta Đã Mất
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Mẹ tôi ánh mắt tràn đầy yêu thương, đón lấy, gật đầu.
“Ừ, cherry của Xuyên Xuyên là ngọt nhất.”
Sắc mặt Chu Diễn cực kỳ khó coi, nhỏ giọng khuyên tôi.
“Dao Dao, Đông Bình là ân nhân cứu mạng anh, sao em có thể trở mặt với Vi Vi như vậy?”
Tôi như bừng tỉnh: “Vậy sao? Em cứ tưởng anh xem họ là gia đình chứ, dù sao trông anh giống chồng cô ta hơn.”
“Chu Diễn, nếu tin nhắn em gửi anh chưa xem, thì đây — em còn có bản giấy.”
Tôi ném bản thỏa thuận ly hôn đã ký tên vào người anh ta.
“Dắt ‘ân nhân’ của anh cút khỏi đây đi.”
8
Tôi mặc kệ điện thoại reo liên tục, điềm nhiên gọt táo cho mẹ.
Bà nhìn Xuyên Xuyên đang ngủ, khẽ nói: “Dao Dao, nếu con đã quyết định rồi, mẹ ủng hộ con.”
Tay tôi dừng lại một lúc, khẽ hít một hơi, cố giữ nước mắt không rơi.
“Mẹ à, sau này ba mẹ con mình sẽ sống bên nhau.”
“Sống thật tốt.”
Ngay khoảnh khắc đó, một nhân viên giao hàng đẩy cửa bước vào, tay ôm bó hoa hồng 999 bông.
“Cô Tống Chi Dao, phiền cô ký nhận giúp.”
Suốt sáu năm qua đây là lần đầu tiên Chu Diễn tặng hoa cho tôi.
Trước đây anh ta luôn nói tặng hoa sến lắm, anh không hợp với mấy chuyện lãng mạn đó.
Cũng chính vì cái cớ đó, anh không bao giờ kỷ niệm bất kỳ ngày nào với tôi nữa.
Thậm chí đến sinh nhật tôi, anh cũng quên.
Tôi cầm tấm thiệp mạ vàng trong tay, ánh mắt dửng dưng.
Chợt nhận ra, người tôi từng yêu chỉ là chàng trai từng nắm tay tôi lao ra khỏi phòng thi đại học, dưới ánh nắng chói chang từng hô vang “anh yêu em” đầy ngông cuồng.
Nhưng năm tháng chờ đợi quá dài, ký ức rực rỡ ấy đã bị bào mòn từng chút trong sự thất vọng lặp lại mỗi ngày.
Người đàn ông tôi từng yêu, thật ra đã chết ngay từ ngày cưới.
Tôi chia bó hoa lớn thành từng phần nhỏ năm bông, mang tặng cho các bệnh nhân trong tầng.
Những khuôn mặt tiều tụy vì bệnh tật bỗng rạng rỡ hẳn lên, họ hỏi tôi: “Có dịp gì đặc biệt sao?”
Tôi nghiêm túc nghĩ một lúc.
“Là để ăn mừng ly hôn, và ăn mừng vì chúng tôi sẽ bắt đầu một cuộc đời mới.”
Năm bông cuối cùng bị Xuyên Xuyên gỡ ra, nó nắm tay tôi và mẹ, từng chữ từng chữ rõ ràng:
“Mẹ ơi, bà ngoại ơi, sau này Xuyên Xuyên sẽ nuôi hai người, hoa Xuyên Xuyên cũng sẽ tặng nữa.”
“Chúng ta không cần hoa của người khác.”
Tôi và mẹ nhìn nhau, mỉm cười đầy mãn nguyện, cùng gật đầu.
“Được.”
Thứ Sáu, tôi mang thiệp mời đến như đã hẹn.
Chu Diễn đã đến từ sớm, anh ta bao trọn tầng này, trang trí rất tỉ mỉ, giống hệt khung cảnh lần cầu hôn trước.
Nhưng điều tôi không ngờ là, anh ta thật sự quỳ xuống, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng chim bồ câu, rồi cầu hôn tôi.
“Dao Dao, trước đây là anh có lỗi với em.”
“Em muốn ly hôn, vậy thì anh cầu hôn lại lần nữa.”
“Tống Chi Dao, em có bằng lòng lấy anh không?”
9
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, cầm chiếc nhẫn lên ngắm kỹ.
Vài ngày trước, một người trên người chẳng có nổi một vạn, giờ lại lôi ra được một chiếc nhẫn đắt tiền thế này.
“Chu Diễn, anh đang nhắc tôi rằng, hôm đó anh với Trần Vi thật sự là muốn giết người cướp của đúng không?”
Anh ta hoảng hốt, cuống cuồng giải thích.
“Không phải đâu Dao Dao, lúc đó anh thật sự tưởng cô ta giúp anh đầu tư, anh cũng đã chạy vạy khắp nơi mới mượn được tiền.”
“Hồi đại học anh đã từng về nhà em, mẹ em với anh thân thiết như mẹ ruột, sao anh có thể hại bà được?”
Tôi tiện tay ném chiếc nhẫn vào ly rượu, ánh mắt đầy chế giễu.
“Phát hiện cô ta lừa anh rồi thì sao?”
“Anh định làm gì?”
Chu Diễn lúng túng, há miệng mấy lần mà không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Thật ra cũng chẳng có gì khó — Trần Vi trong mắt anh ta là bùa hộ mệnh rồi.
“Chu Diễn, trả ơn là phải làm sao? Tôi không hiểu, cũng chẳng muốn hiểu.”
“Thế nên cuối cùng vẫn là cách cũ — lấy thân báo đáp. Vậy anh cưới cô ta đi, thích báo thế nào thì báo.”
Nhắc đến chuyện ly hôn, anh ta lại kiên quyết như cũ: “Dao Dao, anh không thể đồng ý ly hôn được.”
Anh ta quỳ dưới chân tôi, ánh mắt chân thành tha thiết.
“Dao Dao, giữa anh và cô ta thực sự chỉ là trả ơn, chưa từng làm gì quá giới hạn.”
“Nếu em không thích, sau này anh chỉ chuyển khoản cho mẹ con họ thôi, tuyệt đối không gặp lại.”
Tôi gật đầu.
“Được thôi.”
Chu Diễn sững người, sắc mặt tái nhợt.
Tôi cầm con dao trên bàn, nhấc cằm anh ta lên, “Quen không?”
“Anh đã hứa hẹn với tôi y chang như vậy suốt mấy năm qua mỗi năm một lần.”
“Nhưng chỉ cần Trần Vi gọi điện hay nhắn tin, dù anh đang làm gì, cũng có thể lập tức chạy tới bên cô ta.”
“Dù có đang ở trên giường với tôi, anh cũng có thể mặc quần rồi rời đi ngay.”
Lưỡi dao sáng bóng phản chiếu đôi mắt đau đớn của anh ta.
“Xin lỗi… anh không biết mấy chuyện đó khiến em đau lòng đến thế. Dao Dao, anh thật sự chỉ là vì trả ơn.”
“Lần này anh sẽ xóa hết liên lạc với cô ta, chỉ giữ lại số tài khoản thôi. Em tin anh lần này được không?”
Tôi không biểu cảm, xoay ngược cán dao, ấn vào lồng ngực anh ta, trong lòng và trong mắt đều tràn ngập hận thù.
“Nhưng tôi đã suýt mất mẹ tôi rồi.”
“Chu Diễn, ở bên anh, tôi phải bỏ ra toàn bộ tiền tiết kiệm của mình, còn mất luôn căn nhà mẹ tôi dành dụm cả đời để mua.”
“Thêm cả mạng sống của bà ấy.”
“Anh có biết hôm nay tôi đã ngộ ra một chuyện không?”
Anh ta cay đắng hỏi: “Chuyện gì?”