Chương 5 - Ngôi Nhà Bị Chiếm Đoạt
7
Sắc mặt Thẩm Vi trắng bệch như xác chết, môi run rẩy, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Cố Tuyết Đồng thì co rúm người lại phía sau lưng anh ta, hận không thể chui xuống đất trốn. Bộ dạng đáng thương của cô ta bây giờ chẳng còn gợi lên chút cảm thông nào, chỉ khiến người ta ghê tởm.
Mẹ tôi ôm chặt vai tôi, như hồi còn nhỏ vẫn thường bảo vệ tôi trước bão giông.
Tôi nhìn màn kịch hỗn độn trước mắt, nhìn hai con người lố bịch kia, trong lòng chỉ còn sự lạnh lẽo và quyết tuyệt.
Thẩm Vi như con chó bị giẫm đuôi, hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang, chỉ tay vào tôi gào lên:
“Dương Lâm Cô cố tình khiến tôi mất mặt đúng không?!”
Tôi nhìn anh ta nhảy dựng lên, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi khiến anh mất mặt? Thẩm Vi, gương ở ngay sau lưng anh, quay đầu lại mà soi cái bộ mặt hèn hạ của mình đi, mất mặt là do anh tự chuốc lấy!”
Sự bình tĩnh của tôi khiến anh ta hoàn toàn phát điên, gân xanh nổi lên hai bên trán, gào lên điên cuồng, dốc toàn bộ rác rưởi ném vào tôi:
“Tôi thành ra thế này là vì ai?! Không phải vì cô sao?! Cô suốt ngày đi sớm về khuya, trong mắt chỉ có luật pháp và mấy vụ án rách việc, cô đã từng quan tâm đến tôi chưa? Cô có biết tôi cần gì không?! Cô vô vị như khúc gỗ, suốt ngày chỉ biết nói đạo lý, công lý này nọ!”
“Là cô! Chính cô đã đẩy tôi đến bước này! Tôi sống ngột ngạt như thế này, tất cả là lỗi của cô!”
Cố Tuyết Đồng lập tức bắt nhịp, khóc lóc như mưa, chen lời vào phụ họa: “Em gái, sao em có thể nói A Vi như vậy… Anh ấy thật sự rất khổ tâm, em chỉ nghĩ đến mình mà chưa bao giờ chịu nhìn xem anh ấy đã phải chịu đựng thế nào…”
Tôi nhìn bộ mặt giả tạo của cô ta, cười khinh bỉ: “Vậy nên một kẻ ngoại tình với chị dâu goá, một người dụ dỗ em rể, hai người các người cấu kết chiếm đoạt tài sản của vợ chính — đây là cái mà các người gọi là ‘gia đình’? Đúng là cặn bã gặp rác rưởi, trời sinh một đôi!”
Tôi không thèm đôi co nữa, trực tiếp lấy điện thoại ra, trước mặt anh ta, bấm gọi cho Cục trưởng Lý bên trung tâm đăng ký bất động sản.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, tôi bật loa ngoài, giọng nói rõ ràng và bình tĩnh: “Cục trưởng Lý, xin chào, tôi là Dương Lâm Xin lỗi đã làm phiền, tôi nghi ngờ có người sử dụng thủ đoạn phi pháp để làm giả hợp đồng chuyển nhượng nhà, tiến hành thay đổi thông tin chủ sở hữu.”
Tôi dừng một chút, rồi nhấn mạnh: “Và chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến tiến độ và tình trạng vụ kiện quan trọng mà tôi đang phụ trách giúp ngài.”
Nghe đến hai chữ “vụ kiện”, sắc mặt Thẩm Vi lập tức đông cứng.
Anh ta trừng mắt nhìn điện thoại trong tay tôi, như thể muốn xuyên qua màn hình để nhìn xem đầu dây bên kia là ai.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài sảnh quản lý vang lên tiếng bước chân trầm ổn, gấp gáp.
Vài người có vẻ nghiêm túc bước vào, người đi đầu là một người đàn ông trung niên, khí thế nghiêm nghị, ánh mắt lướt qua khung cảnh hỗn loạn, nhíu mày:
“Đây là nơi làm việc, sao lại tụ tập đông người thế này?”
Quản lý khu nhà lập tức nhận ra người đến, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, gần như cúi gập người:
“Cục trưởng Lý! Ngài sao lại đích thân đến vậy? Có gì chỉ đạo không ạ?”
Nhưng Cục trưởng Lý không buồn liếc anh ta lấy một cái, ánh mắt lướt quanh đám đông rồi dừng lại trên người tôi. Vẻ mặt nghiêm nghị dịu đi đôi chút, mang theo chút ngạc nhiên:
“Luật sư Dương? Sao cô lại ở đây? Xảy ra chuyện gì à?”
Lúc này đây, khi thấy tôi nói chuyện thân thiết với Cục trưởng Lý, vẻ mặt của Thẩm Vi hoàn toàn sụp đổ, tràn đầy kinh hoàng và không thể tin nổi.
Tôi bước lên một bước, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo chút bất đắc dĩ: “Cục trưởng Lý, tôi đến xử lý chút việc nhỏ liên quan đến căn nhà của mình, không ngờ lại gặp một số trở ngại. Dường như thông tin chủ sở hữu đã bị người ta cố tình sửa đổi, tôi muốn nhờ ngài xác minh giúp.”
Sắc mặt Cục trưởng Lý trầm xuống ngay lập tức, ông quay sang phía quản lý khu nhà, giọng không cho phép phản bác:
“Thông tin về bất động sản của luật sư Dương luôn rõ ràng, đứng tên cá nhân cô ấy! Khu nhà các anh quản lý kiểu gì vậy? Đăng ký chủ sở hữu mà như trò đùa sao?!”
Quản lý khu nhà sợ đến toát mồ hôi lạnh, liên tục cúi đầu xin lỗi: “Vâng vâng vâng! Cục trưởng Lý, chúng tôi lập tức tra lại, kiểm tra ngay! Chắc chắn là do hệ thống xảy ra lỗi!”
Thẩm Vi hoàn toàn hoảng loạn, nhìn tôi rồi lại nhìn sang Cục trưởng Lý, ánh mắt đầy sợ hãi, cơn giận dữ trước đó cũng tan biến.
8
Hắn đảo mắt, đột nhiên làm ra một hành động khiến tất cả mọi người sững sờ — hắn ta đột ngột lao đến ôm chặt lấy chân Cục trưởng Lý, bật khóc nức nở:
“Cục trưởng Lý! Xin ngài làm chủ cho tôi! Đây là hiểu lầm! Là Cố Tuyết Đồng! Cô ta cố tình gài bẫy tôi, hãm hại tôi, bôi nhọ danh dự của tôi!”
Hắn ta giơ tay chỉ về phía Cố Tuyết Đồng đang trợn tròn mắt đứng đờ ra, nghẹn ngào tố cáo:
“Chính cô ta năm đó cố ý chuốc say tôi, rồi xảy ra quan hệ với tôi! Cô ta giấu tôi mang thai, sinh con mà tôi không hề hay biết, mãi đến khi đứa trẻ lớn mới tìm đến!
Là cô ta dùng đứa bé để uy hiếp tôi, bám riết không buông, tôi cũng chỉ là bị ép bất đắc dĩ thôi, Cục trưởng Lý ơi…”
Cố Tuyết Đồng hoàn toàn bàng hoàng, trợn mắt nhìn Thẩm Vi như thể lần đầu tiên biết con người này là ai.
Sau vài giây choáng váng, cô ta như phát điên, lao vào Thẩm Vi gào thét: “Thẩm Vi! Rõ ràng là anh! Là anh ngon ngọt dụ dỗ tôi, lừa tôi! Là anh nói vợ anh lạnh lùng, không cần anh nữa, nói chỉ cần tôi chịu ở bên anh, anh sẽ cho tôi và con một danh phận! Giờ anh muốn chối tội thì đổ hết lên đầu tôi?!”
Thẩm Vi đẩy mạnh cô ta ra, mặt mũi vặn vẹo gào lên: “Cút đi! Con đàn bà đê tiện! Nếu không phải cô năm đó mặt dày dụ dỗ tôi, tôi có phạm sai lầm này sao? Tất cả là tại cô! Đồ sao chổi!”
Mới lúc nãy còn ôm ấp nhau thắm thiết như đôi uyên ương khổ mệnh, giờ đã thành chó cắn nhau giữa chốn đông người — thậm chí còn lố bịch hơn cả mấy bộ phim truyền hình rẻ tiền.