Chương 1 - Ngôi Nhà Bị Chiếm Đoạt
Ban quản lý tòa nhà gọi điện thông báo với tôi, nói rằng căn hộ học khu cao cấp đứng tên tôi đã được sang tên, cần chủ mới đến làm thủ tục thay đổi thông tin.
Tôi cầm điện thoại, cả người như bị một cú đòn giáng thẳng vào đầu.
Căn nhà học khu đó là tài sản trước hôn nhân của tôi, trên sổ đỏ chỉ có duy nhất tên tôi.
Làm sao lại có thể thay đổi chủ sở hữu?
Tôi lập tức gọi cho chồng là Thẩm Vi, anh ta cười giải thích:
“Anh chẳng phải là nghĩ cho việc học của con sau này sao, nên mới đổi nhà em lấy căn này rộng hơn một chút. Thủ tục anh nhờ người quen làm gấp, vừa định nói với em.”
“Dùng nhà của tôi để đổi? Chủ mới là ai?” Tôi lạnh lùng cắt ngang.
“Dĩ nhiên là chúng ta rồi! Sau này sẽ sửa thành tên con.”
Nhưng anh ta đã quên mất, trước khi kết hôn chúng tôi đã thỏa thuận sẽ không sinh con.
Tôi cúp máy, túm lấy chìa khóa xe lao thẳng đến trung tâm đăng ký bất động sản, đồng thời gọi cho một người bạn học đại học hiện đang làm việc ở đó.
“Giúp tôi tra xem Thẩm Vi đã sang tên căn nhà học khu của tôi cho ai. Tôi phải phá hỏng vụ này trước khi họ kịp đốt pháo ăn mừng!”
1
Cuộc gọi của Thẩm Vi không những không khiến tôi yên tâm, mà ngược lại càng khiến tôi bất an.
Căn nhà học khu đó tuy cũ, nhưng vị trí tuyệt vời, là chiếc chìa khóa vàng có thể trực tiếp mở cánh cổng vào trường tiểu học trọng điểm.
Những căn nhà tương tự quanh đó có tiền cũng khó mua, anh ta lấy đâu ra khả năng đổi lấy một căn lớn hơn, lại còn làm thủ tục gấp?
Tôi nhớ lại tuần trước, Thẩm Vi từng chua chát nói: “Em giữ căn nhà đó kỹ vậy, phòng ai chứ? Chúng ta là người một nhà mà.”
Anh ta không biết rằng, tôi giữ chặt không phải là căn nhà, mà là đường lui và cảm giác an toàn trong cuộc hôn nhân này.
Tôi lập tức đánh tay lái, quyết định không đến trung tâm đăng ký trước mà đi hỏi rõ tại văn phòng quản lý khu nhà.
Xe lao đến trước điểm dịch vụ quản lý khu nhà, gần ngày khai giảng nên nơi này quả nhiên đông như trẩy hội.
Tôi chen qua đám đông, đi thẳng đến quầy lễ tân, đưa chứng minh nhân dân ra: “Chào anh, tôi là chủ căn hộ số 1505, đơn nguyên 1, tòa 1. Tôi muốn kiểm tra thông tin thay đổi chủ sở hữu.”
Nhân viên quản lý không thèm ngẩng đầu, vẻ mặt bực bội liếc tôi một cái: “Chị này, chị vừa làm xong nhận diện khuôn mặt và cập nhật thông tin xong mà, sao lại quay lại nữa? Bọn tôi đang rất bận!”
Tim tôi đột ngột trùng xuống: “Vừa làm xong? Lúc nào vậy?”
“Cách đây năm phút thôi!” Anh ta khó chịu phẩy tay, “Cô Cố làm xong thủ tục chuyển nhượng, cũng đã ghi nhận khuôn mặt và ký hợp đồng rồi. Chị làm sao thế?”
Cố tiểu thư? Nhưng tôi rõ ràng họ Dương.
Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, vội hỏi: “Tôi họ Dương, tôi mới là chủ căn hộ!”
Giọng tôi không kìm được mà cao vút, khiến những người xung quanh ngoái đầu nhìn.
Cuối cùng nhân viên đó mới nhìn tôi đàng hoàng, trong mắt đầy khó chịu: “Trong hệ thống ghi rõ ràng, bây giờ chủ hộ là cô Cố Tuyết Đồng và anh Thẩm Vi! Họ là vợ chồng. Hôm nay bọn tôi rất bận, nếu chị cứ làm loạn nữa thì tôi chỉ có thể gọi bảo vệ.”
Cố Tuyết Đồng và Thẩm Vi, lại còn là vợ chồng?!
Vài chữ đó như một quả bom, nổ tung trước mắt tôi.
Cố Tuyết Đồng—chính là chị dâu goá chồng của Thẩm Vi.
Máu trong người tôi lập tức lạnh buốt, đang định đập bàn yêu cầu đưa hợp đồng chuyển nhượng ra xem cho rõ, thì bên ngoài cửa vang lên một trận xôn xao nhỏ.
Một chiếc xe BMW mới tinh dừng lại, biển số là do chính tay tôi chọn.
Đó là món quà sinh nhật ba mươi tuổi tôi dành dụm từng đồng tự thưởng cho bản thân.
Cửa xe mở ra, Cố Tuyết Đồng mặc một bộ đồ đắt tiền, xách theo chiếc túi mới nhất bước xuống.
Thấy tôi đang đứng ở quầy tiếp tân, nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ, hiện lên một tia hoảng loạn rõ rệt.
“Em… em gái? Sao em lại đến đây?” Cô ta bước nhanh về phía tôi, biểu cảm cực kỳ không tự nhiên.
Tôi nhìn cô ta, giọng lạnh đến rợn người: “Ai là em gái cô? Cố Tuyết Đồng, cô nói rõ cho tôi! Tại sao nhà của tôi lại thành của cô? Còn nữa, khi nào thì Thẩm Vi thành chồng cô?”
Xung quanh lập tức im phăng phắc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía chúng tôi.
Mặt Cố Tuyết Đồng lập tức trắng bệch, khóe mắt đỏ hoe, trông như thể bị oan ức lắm vậy.
“Em gái, em hiểu lầm rồi.” Giọng cô ta nghẹn ngào, “Là lỗi của chị, con gái chị sắp vào tiểu học mà hộ khẩu vẫn chưa chuyển xong, A Vi thấy tội nghiệp con bé nên mới bảo chị ở nhờ tạm một thời gian, tiện cho việc ghi danh.”
“Còn chiếc xe này, cũng là A Vi nói nhà còn dư xe, cho chị mượn tạm để đưa đón con, chị thật sự không biết em sẽ giận đến thế…”
Cô ta khóc như hoa lê gặp mưa, dáng vẻ yếu đuối đáng thương.
Ngay lập tức, ánh mắt những người xung quanh bắt đầu thay đổi.