Chương 2 - Ngôi Mộ Bí Ẩn Sau Động Đất

4

Lục Chiêu rút một điếu thuốc, lấy bật lửa ra châm.

Nhưng ngay lúc nghe thấy câu nói của anh tôi,

Bàn tay anh ta đột nhiên run lên.

Hoặc cũng có thể là do cơn gió buổi hoàng hôn thổi qua khiến điếu thuốc không thể cháy.

Rõ ràng là anh ta đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.

Anh ta ném cả điếu thuốc lẫn bật lửa ra sau cho người đàn ông bên cạnh,

Rồi trầm giọng chửi một câu, đầy bực bội:

“Đồ thần kinh.”

Anh ta rảo bước rời đi, phớt lờ tiếng gọi gấp gáp của anh tôi.

Ra đến gần cổng nghĩa trang, có lẽ vẫn chưa hết giận,

Anh ta lại mắng thêm một câu:

“Đều là một lũ điên!”

Phía sau lưng anh ta, anh tôi thừa lúc cảnh sát không để ý, bất ngờ lao qua dải băng cảnh giới, chạy thẳng đến quan tài của tôi.

Mặc kệ cảnh sát quát lớn, mặc kệ những cánh tay cố ngăn cản,

Anh ấy gần như điên cuồng đẩy nắp quan tài ra.

Bên trong, gần như chỉ còn lại một bộ hài cốt.

Da thịt sớm đã không còn, đến gương mặt cũng chẳng thể nhận ra.

Nhưng anh ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm vào phần xương ngón tay út bị gãy của tôi.

Sau đó, giữa sự giằng co của cảnh sát, anh ấy đột ngột ngã quỵ xuống đất.

Đôi mắt anh ấy dần trở nên hoảng hốt, rồi trống rỗng, tuyệt vọng.

Tôi nghe thấy tiếng anh ấy khóc.

Giọng khàn đặc, đau đớn, đầy tự trách và hối hận:

“Tiểu Sơ… là Tiểu Sơ của anh…”

“Đều là lỗi của anh, anh không thể ở bên em vào những giây phút cuối cùng…”

Tôi chưa bao giờ thấy anh trai mình khóc.

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Tôi lao đến, muốn đỡ anh ấy dậy, muốn nói với anh ấy rằng—

“Không phải lỗi của anh.”

Nhưng bàn tay tôi chỉ xuyên qua cơ thể anh ấy.

Giọng nói cũng chẳng thể phát ra.

Cảnh sát sợ anh ấy sẽ phá hủy quan tài và hài cốt, nên kiên quyết kéo anh ấy đi.

Anh tôi điên loạn giãy giụa, không ngừng gọi tên tôi trong nước mắt.

Không xa, dưới tán cây, bước chân Lục Chiêu khựng lại một chút.

Có lẽ anh ta đã nghe thấy.

Anh ta không quay đầu.

Nhưng sắc mặt ngày càng u ám.

Sau đó, anh ta lên xe rời khỏi nghĩa trang.

Tôi lo lắng anh trai mình sẽ gặp chuyện, muốn đi theo anh.

Nhưng linh hồn lại không thể kiểm soát được, bị mắc kẹt bên cạnh Lục Chiêu.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cho đến khi nhìn thấy Lục Chiêu ngồi vào ghế sau xe, rồi lấy từ túi áo vest ra một chiếc nhẫn bạc, ngẩn người xoay xoay nó trong tay.

Lúc đó tôi mới nhận ra, có lẽ chính chiếc nhẫn này đã kéo linh hồn tôi lại.

Tôi từng đính hôn với Lục Chiêu, đây là chiếc nhẫn anh đã dùng để cầu hôn tôi.

Anh tự thiết kế mẫu, tự học điêu khắc, tự tay khắc từng đường nét hoa văn.

Sau này, khi tôi qua đời, tôi muốn mang theo chiếc nhẫn này xuống mộ, nhưng tìm mãi không thấy.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể đeo lại sợi dây chuyền đã nhặt từ thùng rác.

Có lẽ, sau khi chết, linh hồn tôi vẫn còn vương vấn chiếc nhẫn đã mất ấy.

Bây giờ nhìn thấy nó, bản năng khiến tôi vô thức đi theo.

Tôi không thể rời đi, chỉ có thể lặng lẽ ngồi trên ghế sau xe, bên cạnh Lục Chiêu.

Cũng không biết, chiếc nhẫn này đã quay về tay anh từ khi nào.

5

Chiếc xe rời khỏi Nam Thị, chạy về hướng Hải Thành.

Bốn tiếng đồng hồ trên đường, Lục Chiêu không nói một lời.

Anh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, trông như đã ngủ.

Nhưng tôi thấy hàng mi anh khẽ rung động, biết rằng anh không hề ngủ.

Nhiều năm trước, khi tôi và anh trai lần đầu quen biết anh, anh vốn đã là một người rất ít nói.

Bây giờ, dường như lại trở về dáng vẻ khi ấy.

Tôi không kìm được, khẽ thở dài.

Nhưng khi xe đi vào khu biệt thự, sắp đến nơi và dừng lại,

Tôi nghe thấy Lục Chiêu đột nhiên mở miệng:

“Lâm Sơ bị ông Trịnh đá rồi.”

Tôi sững lại một chút.

Mãi mới nhớ ra “ông Trịnh” mà anh nhắc đến, chính là cấp trên cũ của tôi.

Cũng là người đàn ông mà tôi đã nói dối với anh, rằng mình đã đem lòng yêu.

Tài xế phía trước thoáng ngạc nhiên.

Từ kính chiếu hậu nhìn về phía sau, dường như không biết phải phản ứng thế nào với câu nói đột ngột này.

Lục Chiêu vẫn lạnh nhạt như cũ, giọng điệu dửng dưng, tiếp tục nói:

“Hôm nay tôi về nước, vừa xuống sân bay đã thấy ông ta, bên cạnh còn có một người phụ nữ khác.”

Tài xế gật gù:

“Vậy sao.”

Lục Chiêu lại nhắm mắt, cười nhạt một tiếng:

“Bây giờ Lâm Sơ chắc là không còn tiền nữa rồi.”

Tôi dần hiểu ra ẩn ý trong lời nói của anh.

Cũng nghe ra sự hả hê, như thể vừa trả được mối thù sâu đậm.

Tài xế cũng như đã hiểu ra, lập tức phụ họa:

“Vậy nên cô ta mới cùng anh trai mình chạy đến diễn trò trước mặt anh.”

Lục Chiêu siết chặt chiếc nhẫn bạc trong tay.

Có lẽ, anh giữ lại chiếc nhẫn này, chính là để nhắc nhở bản thân về sự phản bội năm đó.

Ba năm không gặp, hóa ra anh vẫn hận tôi không hề ít đi.

Tôi nghe thấy anh cười khẩy một tiếng:

“Sợ rằng họ sẽ phải thất vọng rồi.”

Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Lục Chiêu xuống xe đi vào trong.

Phòng khách sáng đèn rực rỡ, ma quỷ không thể bước vào nơi quá nhiều ánh sáng.

Tôi bị ngăn lại bên ngoài.

Mãi đến gần nửa đêm, tôi mới thoát khỏi sự trói buộc của chiếc nhẫn, rời đi.

Tôi vội vã đi tìm anh trai.

Mãi đến khi tôi tìm đến căn phòng trọ nhỏ mà mình từng sống khi còn sống, tôi mới thấy anh ấy.

6

Ba năm đã qua tiền thuê nhà tôi đóng từ lâu đã hết hạn.

Căn phòng này cũng đã đổi qua nhiều người thuê, hiện tại vừa hay đang để trống.

Có lẽ thấy anh tôi quá đáng thương, chủ nhà miễn cưỡng đồng ý cho anh vào ở tạm một lúc.

Anh tôi không bật đèn.

Chỉ dựa vào ánh trăng mờ nhạt, lục tung khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó.

Anh ấy đã đến đây rất nhiều lần rồi.

Những thứ tôi từng để lại ở đây, anh ấy đã lấy hết, từ lâu chẳng còn gì.

Nhưng anh vẫn không cam tâm, vẫn cố gắng lục tìm, hy vọng có thể tìm được chút manh mối.

Anh ấy quá muốn biết sự thật.

Về bệnh tình của tôi.

Về những ngày cuối cùng của tôi.

Về lý do vì sao tôi lại chôn chung với một người xa lạ trong cùng một phần mộ.

Không ai có thể trả lời anh ấy.

Chỉ có những thứ tôi để lại mới có thể.

Nhưng giờ đây, chẳng còn gì nữa.

Tôi ngồi bệt xuống đất, lặng lẽ tìm cùng anh.

Cho đến khi màn đêm dày đặc, linh hồn tôi cũng bắt đầu kiệt sức, cảm giác như sắp chìm vào giấc ngủ.

Mơ mơ hồ hồ không biết đã qua bao lâu.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng anh nghẹn ngào, cố gắng kìm nén nhưng vẫn bật ra từng tiếng nức nở.

Tôi choàng tỉnh khỏi cơn mê muội.

Trong ánh sáng mờ nhạt, tôi thấy anh trai ngồi bên chiếc tủ quần áo bị kéo ra.

Anh ấy bây giờ đã gầy trơ xương, cơ thể cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực.

Chiếc tủ lớn như vậy, tôi cũng không biết anh đã kéo nó ra bằng cách nào.

Trong tay anh là một tờ giấy cũ kỹ, đã ố vàng theo thời gian, có lẽ được tìm thấy từ góc tủ.

Tôi thấy nước mắt anh rơi xuống tờ giấy.

Rồi lại hốt hoảng, cẩn thận lau đi, sợ làm hỏng nó.

Tôi ghé sát vào nhìn, một lúc sau mới nhận ra đó là gì.

Là bản hợp đồng mua chung phần mộ mà tôi đã ký với một bệnh nhân khác ba năm trước.

Tôi chưa từng nghĩ, sau ba năm, cuối cùng anh tôi vẫn tìm thấy nó.

Thật lòng mà nói, tôi thấy khá khó xử.

Sinh thời, tôi đã quen với việc tằn tiện, tiết kiệm từng đồng.

Vì muốn bớt tiền, tôi giấu cả anh trai và Lục Chiêu, chia sẻ một căn phòng trọ giá rẻ với người khác.

Đến khi sắp chết, cũng vì muốn tiết kiệm một nửa chi phí, tôi quyết định chôn chung với một người xa lạ.

Tôi không dám ngẩng đầu nhìn anh mình.

Cho đến khi, trong tầm mắt, tôi thấy anh run rẩy rút điện thoại ra.

Anh tìm số của Lục Chiêu.

Có vẻ như anh đã có đáp án.

Anh muốn nói với Lục Chiêu rằng, bộ hài cốt trong mộ chính là tôi.

Tim tôi lập tức thắt chặt, cuống cuồng nhào tới muốn ngăn anh lại.

Tôi cũng không rõ, mình không muốn để Lục Chiêu biết tôi đã chết,

Hay không muốn anh ấy thấy tôi rơi vào cảnh bi thảm đến thế.

Nhưng bàn tay tôi chỉ xuyên qua cơ thể anh trai, không thể ngăn cản gì cả.

Hoảng loạn và tuyệt vọng, tôi tiếp tục lao đến, muốn giật lấy điện thoại của anh.

Nhưng cơn dao động cảm xúc quá lớn khiến linh hồn tôi kiệt quệ.

Trước khi chạm được vào anh, mắt tôi tối sầm lại, ý thức chìm vào hư vô.

Ký ức của tôi, một lần nữa, bị kéo về nhiều năm trước.

7

Tôi gặp Lục Chiêu lần đầu tiên vào năm tôi 18 tuổi, khi mới vào đại học.

Hôm đó là một buổi chiều muộn sau giờ tan học.

Anh bị một nhóm đàn ông trung niên mặc đồ đen, cầm gậy bóng chày, chặn lại ở góc tường.

Cha anh nợ nần bỏ trốn, còn anh – với tư cách là con trai, bị bọn họ truy đòi nợ thay.

Tôi không dám ra mặt xen vào chuyện này.

Chỉ lặng lẽ cầm điện thoại, lén gọi cảnh sát.

Khi cảnh sát đến nơi, Lục Chiêu đã bị đánh một trận, khóe miệng rướm máu.

Bọn chủ nợ bị đưa đi, cảnh sát muốn đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.

Tôi trốn trong bóng tối, đợi họ rời đi.

Nhưng lại thấy Lục Chiêu lạnh giọng nói một câu:

“Tôi không sao.”

Sau đó, anh tự mình rảo bước rời đi.

Anh trông có vẻ vẫn ổn, vài viên cảnh sát chỉ thở dài rồi không ép buộc nữa.

Tôi đứng đó, nhìn theo chiếc xe cảnh sát dần khuất, nhìn theo bóng lưng gầy gò của cậu thiếu niên.

Rồi ngay khi đi được một đoạn, anh đột ngột khụy xuống, bất tỉnh giữa đường.

Tôi hoảng hốt chạy lại.

Anh ta cố gắng mở mắt nhìn tôi, giọng nói mơ hồ nhưng lạnh lùng thốt ra:

“Đừng gọi cảnh sát, không cần cô lo.”

Tôi nghiến răng, móc ra số tiền ít ỏi còn lại trong túi, gọi taxi đưa anh ta về nhà.

Anh trai tôi là bác sĩ.

Anh ấy và tôi từ nhỏ đã nương tựa vào nhau, lang bạt khắp nơi suốt nhiều năm trời.

Anh từng dạy tôi, đừng nên lo chuyện bao đồng.

Nhưng đêm đó, tôi vẫn cứng rắn đưa Lục Chiêu vào nhà.

Anh trai tôi tái mặt, nhưng vẫn giúp băng bó vết thương cho anh ta, rồi để anh ta ngủ lại một đêm.

Sáng hôm sau, khi tôi và anh trai thức dậy, Lục Chiêu đã rời đi.

Trên bàn trà, anh ta để lại hai trăm tệ.

Sau chuyện đó, chúng tôi thỉnh thoảng chạm mặt nhau trong trường.

Lục Chiêu không biết là thực sự quên tôi, hay cố tình làm như không quen, chưa từng chủ động chào hỏi.

Tôi nghĩ, có lẽ chuyện tối hôm đó đối với anh ta mà nói, chẳng phải là ký ức gì đáng để nhớ.

Vậy nên tôi cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, cuộc sống vẫn tiếp tục, và tôi vẫn xem anh ta là một người xa lạ.

Mãi cho đến năm tư đại học, gần đến lúc tốt nghiệp.

Câu lạc bộ tổ chức chuyến leo núi cuối cùng trước khi ra trường.

Lúc xuống núi, tôi vô tình trật chân, không thể di chuyển.

Mấy chàng trai đi nhanh, đã vượt lên trước, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Những cô gái đi cùng vây quanh tôi, bàn bạc cách giúp tôi xuống núi.

Ngay lúc ấy, một giọng nói lạnh nhạt nhưng quen thuộc vang lên phía sau, có chút lúng túng:

“Cần giúp không?”

Tôi quay lại, mới phát hiện ra Lục Chiêu vẫn đi sau tôi.

8

Chiều hôm đó, trên con đường núi dài dằng dặc, Lục Chiêu cõng tôi xuống núi.

Tôi ngại ngùng, giữa chừng nhiều lần bảo anh ta thả tôi xuống.

Anh ta chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ cõng tôi đi hết quãng đường gần một tiếng đồng hồ.

Anh ta lúc nào cũng lạnh lùng và ít nói.

Đến mức tôi đã tham gia câu lạc bộ suốt hai năm, vậy mà đến hôm đó mới biết anh ta cũng là thành viên.

Sau khi tốt nghiệp, anh trai tôi chuyển đến làm bác sĩ tại một bệnh viện ở Hải Thành.

Tôi không nỡ xa anh, nên cũng theo sang đó tìm việc.

Tháng thứ hai sau khi ổn định công việc, tôi đến trung tâm thương mại và bất ngờ gặp lại Lục Chiêu.

Hóa ra anh ta cũng đến Hải Thành làm việc.

Cuộc sống luôn đầy những sự trùng hợp.

Nhiều lúc tôi không kìm được mà tự hỏi, liệu tất cả có thật sự chỉ là tình cờ hay không.

Gặp lại người quen nơi đất khách, luôn có cảm giác thân thuộc.

Chúng tôi bắt đầu qua lại nhiều hơn.

Rồi một ngày, anh trai tôi gặp tai nạn trong một vụ xung đột giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Một người nhà bệnh nhân có vấn đề thần kinh đã đâm anh, khiến nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng.

Người nhà đó bị bắt, nhưng chẳng có khả năng bồi thường.

Tôi hoảng loạn chạy vạy khắp nơi vay tiền lo viện phí cho anh trai, nhưng tất cả những người quen trước đây đều lảng tránh.

Lục Chiêu không nói một lời, bán đi chiếc xe mới mua.

Anh ta vét sạch số tiền tiết kiệm, gom đủ hai trăm ngàn tệ, chuyển vào tài khoản cho tôi.

Sáng hôm sau, anh ta đưa tôi đi ăn sáng.

Tôi tình cờ nhìn thấy số dư trong điện thoại anh ta, chỉ còn lại hơn mười tệ.

Lúc ấy, tôi mới biết, anh ta đã đưa tôi tất cả số tiền mình có, không giữ lại chút nào.

Thực ra lúc đó, chúng tôi vẫn chưa thật sự thân thiết.

Sau này, khi anh trai tôi xuất viện, tôi nhận được tiền bồi thường và trả lại tiền cho Lục Chiêu.

Rồi tôi và anh ta đến với nhau.

Trước đây, tôi luôn nghĩ rằng Lục Chiêu là kiểu người lạnh nhạt vô tình.

Nhưng khi thực sự ở bên nhau, tôi mới phát hiện ra, anh ta là người dịu dàng và chu đáo nhất.

Anh ta dốc hết tất cả tình yêu dành cho tôi, gần như chỉ thiếu điều móc cả trái tim ra mà trao cho tôi.

Vậy nên, khi tôi phát hiện ra mình mắc bệnh bạch cầu, biết rằng mình chẳng còn sống được bao lâu…

Tôi cố ý để anh ta nhìn thấy cảnh mình cùng cấp trên vào khách sạn.

Sau đó, tôi thẳng thắn nói với anh rằng, tôi đã chán ghét những ngày tháng nghèo khổ, vô vọng này, muốn chia tay.

Trong mắt anh lúc đó, tràn đầy căm phẫn, nhưng cũng đau đớn đến tột cùng.

Tôi nhìn thấy anh ta tái mặt, hoảng loạn quay lưng lại.

Cứ nghĩ rằng tôi không thấy, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống.

Lần đầu tiên trong suốt những năm quen biết, tôi thấy anh khóc.

Hôm anh ta chấp nhận lời đề nghị của công ty, lên đường ra nước ngoài, tôi biết anh sẽ không quay lại nữa.

Tôi bắt taxi, lặng lẽ đi theo phía sau, tiễn anh đến tận sân bay.

Anh không nói với tôi một lời nào.

Cho đến khi đứng trước cổng kiểm tra an ninh, anh mới quay đầu lại, ánh mắt trống rỗng, lạnh lùng nói:

“Đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Tối hôm đó, sau khi tiễn anh đi, tôi quay lại bệnh viện làm thủ tục xuất viện.

Chỉ xin bác sĩ kê đơn cho tôi thật nhiều thuốc giảm đau.

Bác sĩ chính nhìn tôi hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi một câu:

“Bạn trai em đi rồi sao?”

Tôi suýt chút nữa không kiềm được nước mắt.

Cuối cùng chỉ có thể cười gượng gạo, gật đầu đáp:

“Ừ, đi rồi.”

Nghĩ lại câu nói của Lục Chiêu khi ấy: “Đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.”

Bây giờ, ba năm sau, chúng tôi gặp lại.

Nhưng là một người sống, một người chết.

Nói cho cùng, có lẽ tôi cũng đã làm đúng như lời anh mong muốn.