Chương 2 - Ngôi Làng Ma Ám

5.

Lời của Vương Đằng Phi vừa nói ra, đầu tôi giống như bị ph.áo n.ổ tu.ng không phân biệt được bất cứ điều gì.

Tuy tôi và Vương Đằng Phi không phải anh em ruột thịt nhưng dù sao cũng cùng chung sống với nhau hơn mười mấy năm dưới một mái nhà.

Thế mà bây giờ anh ta lại muốn cưỡ.ng b.ức tôi, loại chuyện bại hoại luân lý buồn nô.n đến cùng cực như vậy, rốt cuộc sao anh ta lại dám làm chứ!

Tôi li.ều mạ.ng giãy dụa, không muốn để cho anh ta thực hiện được hành vi của mình.

Từ nhỏ mối quan hệ giữa tôi và Vương Đằng Phi đã không tốt, tên kh.ốn n.ạn này cậy bản thân là đứa con trai duy nhất trong nhà nên cứ hễ làm những việc xấu xa đều đổ hết lên đầu tôi.

Tôi không nhớ rõ đã bao nhiêu lần vì anh ta mà tôi bị bố mẹ treo lên nóc phòng để đá.nh.

Chỉ là những thứ đó tôi đều có thể nhịn, duy nhất việc bây giờ tên kh.ốn n.ạn không cần mặt mũi này lại dám có ý đồ dơ bẩn với tôi.

“C.on m.ẹ m.ày đàng hoàng một chút cho tao!”

Nhìn thấy tôi không ngừng giãy dụa, anh ta giơ tay t.át tôi một cái thật mạnh.

Tôi bị cái tá.t này làm cho nửa khuôn mặt nóng như lửa, đôi mắt hung dữ nhìn chằm chằm anh ta.

Nhưng những thứ này đều vô dụng đối với anh ta, anh ta x.é rá.ch á.o của tôi, đôi tay thô ráp gh.ê tở.m đó không ngừng s.ờ m.ó trên người tôi, tôi bị anh ta làm cho buồn nô.n tới mức sắp ọe ra ngoài, cắn răng gào thét lên: “Vương Đằng Phi, tên s.úc si.nh nhà anh, anh ch.ết không yên đâu!”

“Cứu mạng, mau đến cứu tôi!”

Vương Đằng Phi nghe xong cười lớn một tiếng: “Mày cứ kêu đi, người nhà lão Dương từ sớm đã bị ông đây đá.nh th.uốc m.ê hết rồi, hôm nay tao chắc chắn phải có được con ti.ện nh.ân như mày.”

Vương Đằng Phi nói xong thì muốn tiến thêm một bước nữa, tôi bị dọa đến nước mắt nước mũi chảy ròng, nhưng trong miệng vẫn không ngừng mắ.ng ch.ửi.

Chỉ là giây tiếp theo đột nhiên anh ta dừng động tác lại.

Anh ta cứ cứng đờ như vậy, ngẩng đầu nhìn lên phía trước không động đậy, sau đó cả cơ thể bắt đầu run lên.

“Ma —- ma!”

Anh ta đẩy tôi sang một bên, nhìn chằm chằm về phía trước, vẻ mặt trở nên sợ hãi.

Đôi mắt vốn chỉ to như hai hạt vừng trong phút chốc trừng lên vô cùng lớn, cả thân thể không ngừng lùi về sau, đưa tay run rẩy liên hồi chỉ về phía trước.

Tôi kéo chiếc chăn ở bên cạnh che phủ hết cơ thể mình, sau đó quay đầu nhìn về phía tay anh ta đang chỉ, lúc này tôi mới phát hiện nơi anh ta chỉ lại là tấm di ảnh của Dương Thụ Quân.

“Mày đừng có qua đây, đừng có qua đây, đừng qua đây!”

“Oan có đầu, n.ợ có chủ, không phải tao h.ại này, mày đi tìm người khác, tao không cần người của mày nữa, mày đừng đến tìm tao nữa!”

Khuôn mặt đó của Vương Đằng Phi trở nên trắng bệch, môi miệng cũng bị dọa đến không ngừng lẩm bẩm nói chuyện không rõ, anh ta quỳ ở trên giường cứ d.ập đầu cúi lập tấm di ảnh, đập đến nỗi giường không ngừng phát ra tiếng.

Đột nhiên, Vương Đằng Phi phát ra tiếng thét kinh hãi, sau đó giống như bị thứ gì đó đuổi theo nhanh chóng chạy ra khỏi phòng của tôi.

Vừa chạy vừa không ngừng hét lên: “Có ma, đừng đuổi theo tao nữa! Không phải tao h.ại ch.ết mày đâu!”

Tôi nhìn anh ta rồi lại nhìn tấm di ảnh đó, phát hiện không có vấn đề gì, nhưng không biết vì sao sau lưng cảm thấy có luồng gió lạnh lướt qua.

6.

Vương Đằng Phi ch.ết rồi.

Ba ngày sau kể từ đêm chạy ra khỏi phòng tôi, anh ta được mọi người phát hiện ch.ết trong rừng trúc ở phía sau núi của làng.

Xươ.ng c.ốt cả người giống như bị b.ẻ g.ãy vậy, bụng bị kh.oét một cái l.ỗ, n.ội tạ.ng cũng bị m.óc ra bỏ trong rừng trúc, tình cảnh vô cùng thê thảm.

Khi được người ta phát hiện vác về làng, mẹ tôi nhìn thấy anh tôi ch.ết vô cùng thảm lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ngay cả bố tôi cũng bụm miệng lại vịn tường không ngừng nô.n ói.

Tôi đứng trong đám người nhìn Vương Đằng Phi đang nằm ở giữa sân, khuôn mặt vốn dĩ đen nhẻm của anh ta bị dọa sợ đến trắng bệch, miệng mở to, mắt làm sao cũng không vuốt xuống được, bộ dạng ch.ết không nhắm mắt.

Mẹ tôi quỳ ở trên đất than trời trách đất còn bố tôi thì ở bên cạnh ôm mặt gào khóc, trong đám đông không ngừng có tiếng xì xào, không ai là không đồng cảm với hoàn cảnh của gia đình tôi.

“Ôi trời, mấy người có cảm thấy rằng cả nhà họ Vương đụng phải thứ gì không sạch sẽ rồi không?”

“Tôi vừa thấy đã định nói rồi, bà xem cái khuôn mặt của nó lúc ch.ết đi, vừa nhìn là biết bị trú.ng t.à rồi!”

“Tối đó mọi người có nghe thấy động tĩnh gì không? Hình như tôi nghe thấy cậu ta ở bên đó cứ hét lên gặp ma rồi, tôi hiếu kỳ ra ngoài xem thì nhìn thấy thằng bé này chạy ra từ nhà lão Dương, ngay cả quần cũng không mặc.”

“Đêm hôm khuya khoắt, không mặc quần chạy ra từ nhà của lão Dương, nó muốn làm gì vậy!”

Tiếng thảo luận trong đám người ngày càng lớn, cũng có không ít người nói bản thân đêm đó cũng nghe thấy Vương Đằng Phi liên tục kêu lớn gặp ma rồi, chỉ là quá khuya rồi, mọi người cũng xem như không quan tâm.

Bố Dương cũng nhấc đồ đi ra từ trong đám người, dù sao thì tôi và con trai của ông ấy đã kết minh hôn, ông ấy với nhà tôi cũng xem như là có mối quan hệ thông gia, bây giờ Vương Đằng Phi ch.ết rồi, bất kể như thế nào ông ấy cũng nên đến để thương tiếc.

“Lão Dương, tôi thấy đêm đó thằng cả nhà họ Vương chạy ra từ trong sân nhà ông, đêm đó ông ở nhà có nghe thấy động tĩnh gì không?”

Tay đang nhấc đồ của bố Dương ngừng lại, hoài nghi nhìn người hỏi vấn đề đó một cái, sau đó nói: “Đêm đó tôi ngủ khá say, không nghe thấy động tĩnh gì hết.”

Sau đó ông ấy lại nhìn về phía tôi: “Bé Diễm, đêm đó con có nghe thấy động tĩnh gì không?”

Nghe thấy đề tài câu chuyện chuyển về phía tôi, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người tôi.

Tôi nhìn bố mẹ mình một cái, phát hiện mẹ tôi đang nhìn tôi chằm chằm, còn đôi mắt của bố tôi thì toàn là sự cảnh cáo.

Giây phút đó tôi đã hiểu, thì ra chuyện này từ đầu đến cuối bọn họ đều biết hết.

“Đêm đó anh tôi đã đến phòng của tôi.”

Tôi không chấp nhận sự cảnh cáo bọn họ truyền tới, từ khi bọn họ quyết định b.án tôi cho nhà họ Dương để minh hôn, từ khi họ ngầm đồng ý cho anh tôi đến cưỡ.ng b.ức tôi thì bọn họ đã không còn là bố mẹ của tôi nữa rồi.

Nếu mọi người đều không cần mặt mũi vậy thì tôi cũng có điều gì để kiêng kỵ chứ.

7.

Tôi kể hết chuyện đêm đó ở trước mặt tất cả mọi người, bao gồm cả chuyện Vương Đằng Phi thấy ma rồi chạy ra ngoài.

Chỉ là vừa nói xong, tôi đã bị mẹ tá.t một cái thật mạnh vào má.

“Đồ vô liêm sỉ, anh của mày cũng đã ch.ết rồi, mày còn muốn giá hoạ cho anh mày nữa!”

“Đồ lòng lang dạ sói, uổng công nuôi mày nhiều năm như vậy, sao mày không đi ch.ết thay cho anh mày đi!”

Tôi bị cái t.át này làm cho ngã xuống đất, hiển nhiên cái t.át này lại khiến cho sự việc càng muốn đậy thì càng lộ.

Cho dù trong lòng hiểu rõ giữa Vương Đằng Phi và bọn họ không có quan hệ m.áu mủ, nhưng theo bọn họ thấy, đứa con gái ruột như tôi luôn không tốt bằng đứa con trai nuôi như Vương Đằng Phi.

Ánh mắt của mọi người nhìn bố mẹ tôi là sự phức tạp nói không nên lời, bố Dương trực tiếp vứt đồ trong tay xuống, chỉ vào mũi của ba mẹ tôi giận dữ nói: “Đồ gh.ê t.ởm, tôi đã thắc mắc cái thằng kh.ốn n.ạn này nửa đêm không ngủ chạy đến nhà tôi để làm gì!”

“Nói nửa ngày trời mới lộ ra là có ý với em gái mình, đồ ch.ó sú.c si.nh, loại người kh.ốn n.ạn này ch.ết mới đúng!”

“Đồ co.n ch.ó bẩn thỉu dơ bẩn, co.n m.ẹ nó mắ.ng con trai tao thêm một lần nữa xem!”

Nhìn thấy bố Dương mắng anh tôi, mẹ tôi đột nhiên nổi nóng.

Ở nông thôn, sau khi người đó ch.ết mà mắ.ng ngay trước x.ác ch.ết của người đó là một việc vô cùng thiếu tôn trong.

Mẹ tôi trực tiếp bổ nhào lên đó, giơ tay cho bố Dương một cái t.át khiến cho mặt của ông ấy để lại vài vệt m.áu.

Thấy trên mặt mình có m.áu, bố Dương cũng tức giận, lập tức xông lên trước đá.nh trả, bố tôi thấy tình thế không ổn nên đã lên trước giúp đỡ, hai người cùng lên nhưng lại không được chút lợi thế nào từ tay bố Dương.

“Đồ sa cơ thất thế, ông chỉ là đồ sao chổi vừa ch.ết vợ lại vừa ch.ết con, bà đây nếu không phải thấy ông nhiều tiền thì đá.nh ch.ết cũng không b.án con gái để làm con dâu cho nhà mày, chỉ với khuôn mặt nam không ra nam nữ không ra nữ của con trai mày cũng xứng để lấy vợ sao, nếu không phải ch.ết rồi thì con gái nhà nào chịu gả cho nó!”

Mẹ tôi ngồi xuống đất vừa khóc vừa gào thét lên.

Vừa ch.ửi vừa nói tôi là đồ không có lương tâm, ch.ết đi cho xong.

Màn kịch bố mẹ ở nông thôn khóc lóc om sòm ngày nào cũng có, chuyện đã như vậy đương nhiên mọi người cũng không có hứng thú xem náo nhiệt, từ từ rồi ai lại về nhà người nấy.

Tôi cũng quyết tâm không để ý đến bố mẹ đang la lối gào thét, trực tiếp đi về nhà họ Dương.

Chỉ là tôi không ngờ, lần chia tay này lại là vĩnh biệt.