Chương 3 - Ngồi Chờ Đến Khi Cả Hai Cùng Chết

3/ Dụ Phiên Trang không nhận con, tám đứa không nhận một đứa nào.

Lạc Doanh bám theo hắn, nói bóng gió:

“Ai chà, biết hưởng lạc nhưng đến khúc chịu trách nhiệm thì im.”

“Thằng em thì ăn mà thằng anh lại chối.”

“Bảo vô trách nhiệm thì lại giận dỗi bỏ đi.”

“Hơ, đàn ông đàn ang, nói ra người ta lại cười vào mặt cho.”

“Cười? Ai dám cười? Tôi đánh chết kẻ đó!”

Lạc Doanh nhếch mép quay đi.

Nói chuyện với tên ngu ngốc này thật hết muốn nói.

“Chắc tôi còn sống.”

Dụ Phiên Trang: “...”

“Anh không sợ mình sẽ bị đánh chet vì cái tật sống dai dẳng như một thằng phắc boi à?”

“Cô thì biết cái gì, nói nhảm.”

Lạc Doanh đương nhiên biết, cô còn biết trước 12 giờ tối nay tên này sẽ oẳng nữa cơ mà?

“Ma thì cũng có mắt, anh bị gái mò đến tận nơi đòi hỏi trách nhiệm, thế mà miệng vẫn còn chối được?”

“À.” Dụ Phiên Trang lắc đầu không nói gì, bước lên xe ô tô rồi lái đi.

Cô thấy anh ra vẻ như thế phi phi vài tiếng, sau đó cũng bám theo.

Vậy mà anh ta lại đến bệnh viện thú y.

“Anh tới đây làm gì?”

“Đến chịu trách nhiệm.”

Lạc Doanh: “???”

“Anh với người không chịu trách nhiệm, đến bệnh viện thú y chịu trách nhiệm với thú à? Tinh thần anh ổn không? Có phải bị chập dây thần kinh nào không?”

Cô nói không ngớt để bày tỏ sự bất ngờ của mình.

Người giàu đều bị thế này à?

Phú hào đi trên chiếc Rolls Royce bị điên? Không phải vậy chứ?

Dụ Phiên Trạng chẳng quan tâm đến con ma nhà cô, lại lao nhanh như gió.

“Tên thần kinh kia chạy chậm thôi!!! Anh coi tôi là ma có thể bay cho nên nghĩ tôi dễ chạy theo lắm hả?”

không biết là chuyện gì, nhưng cô thấy hắn xách một con chó rồi chạy đi, cô muốn xem kịch chỉ có thể nhanh chóng đuổi theo.

Rất nhanh lại gặp lại người ban nãy.

Lạc Doanh khôi phục bộ dạng xem kịch.

“Người đó hô hô, chịu trách nhiệm đi. Hay nói được mỗi cái mồm?”

“Anh lại tới đây làm gì?” Người phụ nữ kia nói, “Thay đổi ý định rồi? Muốn chịu trách nhiệm với các con tôi?”

Cô bay quanh người phụ nữ kia, biết cô ta không thấy mình thì vui vẻ nói bậy:

“Đừng chị ạ, phắc boi không đáng.”

“Tên đó còn bị thần kinh đó! Có sở thích kỳ quái với động vật đó!!!”

Dụ Phiên Trang thấy cô ngứa mắt bèn lườm một cái, Lạc Doanh chả sợ chút nào, kéo mắt lè lưỡi, chọc tức anh.

“Chịu trách nhiệm, cô muốn bao nhiêu?”

“Tôi sẽ để cho tụi nó có ba và một khoản tiền lớn, được chưa?”

“Đừng vì tiền mà lác con mắt chị eiii!”

Lạc Doanh quấy nhiễu bay bay, những lời ấy cô gái đó không hề nghe thấy.

Đương nhiên, cô ta đồng ý.

“Đủ tiền sinh hoạt cho tụi nó là được rồi.”

Dụ Phiên Trang cũng bá đạo, ném thẳng vào tay cô ta một tấm thẻ.

“Muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, tôi hết trách nhiệm.”

Cô gái kia sáng rỡ nhận lấy, giống y như bắt được vàng mà thay đổi thái độ.

Lạc Doanh gào thét.

“Aaa! Chỉ vì tiền thôi à???”

“Anh có muốn gặp chúng không? Hẳn là giống ba nó lắm.”

Lạc Doanh làm mặt quỷ bĩu môi.

“Phắc boi phiên bản mini à mà muốn giống?”

Dụ Phiên Trang nén lửa giận trong lòng, gật đầu đồng ý.

“Tôi muốn nhanh chóng gặp đám con. Dẫn đường đi.”

Lạc Doanh tức muốn nổ phổi với bộ phim tổng tài thực tế ngớ ngẩn này, khúc cô đi theo cũng rất bực mình, nhưng cô cũng tò mò tận tám đứa trẻ kia là thế nào.

Là đẻ theo đợt hay sinh tám?

Nghĩ vớ vẩn một hồi, cuối cùng cô cũng được diện kiến.

Nhưng lúc thấy, Lạc Doanh chết lặng.

Cô xấu hổ, cười hi hi, quay sang nhìn Dụ Phiên Trang.

“Hi hi, anh là chó đúng không? Sao con anh lắm lông thế này?”