Chương 6 - Ngọc Vỡ

6.

Hoàng thượng hạ xuống lệnh truyền, xóa bỏ hôn ước giữa ta và Thái tử, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, người không đáp ứng việc để cho nữ tử đó trở thành Thái tử phi.

Suy cho cùng, Khúc Anh bất luận là gia cảnh tướng mạo, hay là tài năng đức hạnh đều không có khả năng để có thể gánh vác vị trí đó, thậm chí nàng ta cũng không thể làm thiếp.

Nhũ mẫu vẫn như thường lệ mà cằn nhằn: “Tiểu thư, người đừng quá đau lòng, Thái tử điện hạ chỉ là tạm thời bị con hồ ly tinh đó mê hoặc mà thôi. Ta nghe nói viện thủ của Thái Y Viện đã gửi thư cho sư phụ của ông ta đang vân du tại ngoại, thỉnh cầu sư phụ trở về chữa bệnh cho Thái tử, chỉ cần lão thái y ra tay thì chứng mất trí nhớ của Thái tử sẽ được chữa khỏi ngay lập tức.”

“Tiểu thư, không có ai thích hợp để trở thành Thái tử phi hơn người, Thái tử phi song chính là Hoàng hậu tương lai, không phải ai thích cũng có thể đứng được ở vị trí đó, qua khoảng thời gian bồng bột này, Thái tử nhất định sẽ hồi tâm chuyển ý. Người yên tâm, tiện nhân đó cho dù có chết cũng chỉ có thể làm thiếp mà thôi.”

“Tiểu thư, ôi ôi tiểu thư, người không thể cắt chiếc áo cưới này được, đây là áo cưới người mất gần một năm mới có thể hoàn thành được đó!”

Nhũ mẫu giật lấy giá y từ trong tay ta, bà ta đặt nó ra sau lưng để ta không thể chạm vào.

Ta cầm kéo nói: “Chiếc giá y này là quy tắc của Thái tử phi, ta không cần nó nữa, vậy thì giữ lại để làm gì?”

Nhũ mẫu không nghe ta nói, coi chiếc áo cưới đó như bảo bối mà đem cất đi, bà ta vẫn ôm hy vọng đối với hôn sự của ta.

Thực ra, không chỉ có bà ta, phụ mẫu họ hàng của ta, ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu trong cung vẫn đều ôm hy vọng rằng hắn sẽ hồi tâm chuyển ý.

Suy cho cùng, tình nghĩa nhiều năm như vậy giữa ta và Dung Ngọc, nói mất là mất, có ai có thể đột nhiên chấp nhận được?

Thế nhưng, bọn họ chưa từng nghĩ rằng, dù cho Dung Ngọc có hồi tâm chuyển ý.

Nhưng còn ta thì không.

Ta đặt chiếc kéo xuống, hai tay giơ lên tựa như muốn đem trái tim che lại, trong lòng đau đớn nhưng tâm trí lại tỉnh táo và kiên định.

Ta và Dung Ngọc không bao giờ có thể quay lại quá khứ, cho dù một ngày nào đó hắn có thật sự khôi phục trí nhớ cũng không thể quay lại, sự ngăn cách đã được tạo thành rồi, không cách nào có thể xóa bỏ.

Từ nhỏ ta đã được kỳ vọng trở nên thập toàn thập mỹ, ta sẽ không yêu thích bất cứ ai hay điều gì không còn hoàn mỹ.

Thí như chiếc giá y với đôi cánh phượng dính máu bẩn thỉu.

Thí như vị Thái tử đó.