Chương 20 - Ngọc Vỡ

20.

Ta vô cùng kinh ngạc, vô thức liếc nhìn đến vị nam tử khác đang ngồi một bên, Thái tử không ở đó, ta lại nhìn về phía Bảo Châu.

Bảo Châu vẫn luôn theo dõi động thái của mọi người trên bà tan, muội ấy cúi người giải thích với ta, Thái tử vừa rồi đã cùng với một đại thần ra ngoài rồi.

Ồ.

Ta không cảm thấy bất ngờ. Không có thế lực lớn như Khương gia ở phía sau chống lưng, lại bị mất đi trí nhớ, gần đây Thái tử thật sự rất bận rộn, có nhiều việc đều cần hắn phải đích thân xử lý, lúc nãy trên đường tới đây, không phải hắn cũng đã rời đi một lúc sao?

Khúc Anh như vậy, nhất định phải luôn để mắt tới nàng ta, rời ra một chút cũng không được, nhìn xem, bây giờ không phải lại đang làm càn rồi sao?

Quý phi đã đích thân tổ chức buổi thưởng hoa mận này cho con dâu của mình, một nữ nhân từ Đông Cung tới như nàng ta, tham gia góp vui cái gì.

Tống Song cũng nhìn thấy nàng ta, nàng nhướng mày rồi nhìn ta với ánh mắt khó hiểu.

Ta: “Có lẽ nàng ta cho rằng mọi người ở đây ai cũng đều phải chú ý tới sân khấu.”

Thực ra cũng không có gì to tát, không cần phải quá nổi bật, tùy tiện thể hiện chút gì đó là được.

Suy nghĩ vừa thoáng qua, Khúc Anh đã nhặt lên một chiếc lá tre, ngại ngùng nói bản thân không có tài nghệ gì, chỉ đành dùng lá tre làm sáo thổi cho mọi người nghe một khúc.

Lời vừa dứt, những vị khán giả ngồi bên giới lập tức cảm thấy hứng thú, sau khi đã xem quá nhiều các màn trình diễn nào là đàn hát nào là vui chơi, có một số người vì cảm thấy nhàm chán mà đã ngủ gục mất, cuối cùng cũng đã có một màn trình diễn không giống những màn trình diễn trước đó rồi.

Khúc Anh cầm lấy chiếc lá tre, thổi nên một khúc nhạc nhẹ nhàng mà trong vắt, tựa như gió xuân đang thổi vào trong khu rừng mận mười dặm, chẳng mấy chốc tuyết sẽ tan, oanh phi yến vũ, cỏ cây sẽ đón chào một sắc xanh mới.

Một khúc sáo vừa hoàn thành, những vị khán giả ngồi phía dưới vỗ tay một cách sôi nổi, những lời khen ngợi vang lên không ngừng bên tai.

Ta nhìn thấy Thịnh Vương đang nhìn Khúc Anh, trong đôi mắt thoáng qua vẻ hứng thú.

Nụ cười của Quý phi có chút miễn cưỡng, vì một khúc sáo vừa rồi, Khúc Anh đã thu hút sự chú ý vượt qua Tống Song, nếu như không có ai vượt qua được nàng ta, vậy Khúc Anh sẽ trở thành người đứng đầu trong buổi tiệc thưởng hoa mận này, việc chuẩn bị cành hoa mận kia của bà ta ta sẽ trở nên vô nghĩa.

Sau đó nàng ta nhìn về phía ta: “Nghe mọi người nói kỹ thuật chơi cổ cầm của Khương tiểu thư rất lợi hại, không biết hôm nay cô có mang theo đàn tới hay không?”